Năm Tháng Vội Vã

Năm Tháng Vội Vã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324501

Bình chọn: 9.00/10/450 lượt.

mọi người lại tưởng bọn mình làm gì

đó!”.

Phương Hồi cũng đứng dậy,

cô mím môi nói: “Nà

“Gì vậy?”. Trần Tầm ngoái

đầu lại.

“Cầm... cầm tay

không...”. Phương Hồi rụt rè đưa tay ra: “Ở đây không có ai…”

Trần Tầm sững người ra

một lát rồi cười tươi như hoa, cậu nắm ngay lấy tay Phương Hồi, nói: “Đi theo

tớ nhé!”.

Phương Hồi gật đầu rồi

nắm chặt tay Trần Tầm.

Hai đứa bị chậm 20 phút

so với thời gian quy định, có tật nên giật mình, trước khi đến bãi đỗ ô tô, hai

đứa liền đi cách nhau một quãng rất xa. Lâm Gia Mạt đứng dưới đợi từ lâu, nhìn

thấy bèn vội chạy lại nói: “Trần Tầm lên xe trước đi! Tớ và Phương Hồi đi sau!”

Trần Tầm đồng ý dù vẫn

thắc mắc, Phương Hồi không hiểu ý, bèn hỏi: “Sao vậy?”.

“Ôi dào, hai đứa cậu gây

tai tiếng rồi đấy, vừa nãy cô chủ nhiệm còn hỏi có phải các cậu yêu nhau

không?”.

“Thật... thật hả?.” Mặt

Phương Hồi liền tái đi.

“Hình như là cô nói đùa

thôi, nhưng tớ còn có một phát hiện giật gân hơn nữa cơ”. Lâm Gia Mạt nói nhỏ.

“Gì vậy?”. Phương Hồi

thấp thỏm hỏi.

“Hình như Môn Linh Thảo

thích Trần Tầm đấy!”. Lâm Gia Mạt nói với vẻ bí ẩn: “Lúc đi vệ sinh tớ nghe

thấy cậu ta nói với Hà Sa là nhất định phải tìm cơ hội nói với CX, cậu thử nghĩ

mà xem, lớp mình ngoài Trần Tầm ra, còn ai là CX vào đây nữa? Hơn nữa, cậu

không thấy dòng chữ viết trên bảng lần trước viết là cậu thích Trần Tầm ấy,

nghe giọng đó dễ là cậu ta làm lắm”.

“Vậy hả…?”.Phương Hồi vừa

nói vừa ngẫm nghĩ.

“Tóm lại là cậu phải cẩn

thận chút, chuyện của hai đứa cậu tốt nhất đừng để lộ ra ngoài, tớ cứ có cảm

giác rằng có người đang theo dõi bọn cậu đấy!”. Lâm Gia Mạt nói với giọng lo

lắng.

Từ xưa đến nay, đứng

trước chuyện đại sự của quốc gia, chuyện tình riêng ý tư của trai gái nhẹ tựa

hồng mao, Phương Hồi và Trần Tầm chưa kịp lo lắng gì, mấy quả lựu đạn đã làm nổ

tung sự chú ý của tất cả mọi người.

Tối ngày 8-5, Phương Hồi

nhận được điện thoại của Trần Tầm, cậu nói rất gấp gáp: “Ngày mai chín giờ sáng

đến trường tập hợp, họp toàn trường”.

“Về chuyện NATO tấn công

đại sứ quán Trung Quốc ở Nam Tư à?”.

“Ừ! Bọn NATO, quá đáng

thật! Thôi nhé, tớ còn phải thông báo với mọi người nữa!”.

“Ừ, đừng có cáu bẳn như

vậy!”.

“Tớ biết rồi, thế nhé,

m.kiếp!”. Trần Tầm hậm hực cúp máy.

Phương Hồi thở dài, bật

ti vi lên toàn bản tin về vụ tấn công này, sáng ngày 8-5, liên minh NATO dưới

sự cầm đầu của Mĩ đã tấn công đại sứ quán nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa tại

Nam Tư, khiến khu nhà đại sứ quán bị phá hủy nghiêm trọng, 3 người thiệt mạng,

hơn 20 người bị thương. Phóng viên Tân Hoa Xã Thiệu Vân Hoàn, phóng viên Quang

Minh nhật báo Hứa Hạnh Hổ, Chu Dĩnh không may tử nạn, cả nước Trung Quốc đều

chìm trong sự phẫn nộ và thương tiếc.

Ngày hôm sau, giáo viên,

học sinh toàn trường đều có mặt ở trường đúng giờ, không ai đến muộn. Bình

thường học sinh thường xuyên bị nhắc nhở “đứng thẳng hàng, không được nói

chuyện”, hôm đó tất cả đều tĩnh lặng, cả sân trường chìm trong bầu không khí

trang nghiêm. Trước khi cuộc họp bắt đầu, cả trường hát quốc ca, giai điệu

“Vùng lên, người dân không chịu làm nô lệ” vang lên, học sinh hát rất hào hùng,

tiếng hát bay lên tận mây xanh.

Mọi người thường nói rằng

chúng tôi là thế hệ ích kỉ, ý thức quốc gia mờ nhạt, sự cứng rắn, mạnh mẽ vốn

có ở người Trung Quốc, đến thế hệ chúng tôi thành nụ hoa mềm oặt. Nhưng tôi có

cảm giác rằng cách nói này rất vớ vẩn. Vì hồi nhỏ, chúng tôi đã được hưởng nền giáo

dục truyền thống, điều đầu tiên mà chúng tôi biết là phải yêu tổ quốc, yêu

Đảng, yêu nhân dân. Vì là thế hệ con một nên rất coi trọng cái gọi là quyền sở

hữu. Vì không phải chịu nhiều vất vả, đắng cay nên cảm thấy Trung Quốc cũng

không tồi, không đến nỗi tôn sùng hàng ngoại, ngày ngày chỉ nhắc đến nước Mĩ.

Vì được giáo dục tốt nên đi xe bus biết nhường chỗ cho các cụ già, biết bỏ rác

vào thùng và không khạc nhổ bừa bãi. Vì có ý thức nên không phàn nàn, không chỉ

trích đồng bào mình không có tố chất với giọng kẻ cả, chỉ cần làm sao mình làm

tốt là được. Vì đã từng bị kì thị ở nước ngoài nhưng lại không xa được ba mẹ

nên rất nhớ nhà, thế nên không nói phét, thực sự chỉ muốn về nước báo hiếu với

tổ quốc, mong đất nước thống nhất, phồn vinh, phát triển...

Tôi nghĩ hồi đó chắc chắn

đám Trần Tầm cũng có suy nghĩ như vậy, sau khi tan họp, bọn họ cùng nhau về

lớp, trên đường đi, mồm mép Triệu Diệp không nghỉ phút nào, họ hàng của NATO

đứng đầu là Mĩ và các cơ quan sinh dục bị cậu ta lôi ra tuốt tuồn tuột: “Ông nội

nó nữa, cái gì mà đánh dấu sai bản đồ nên cho nổ nhầm? M.kiếp! Sao không đánh

dấu nhầm vào nhà m. nó đi! Xem nó có cho nổ hay không?”.

“Bọn mình cũng không được

đáp trả! Tức chết đi được!”. Lâm Gia Mạt cấu viên tẩy ra thành những mẩu vụn.

“Đúng vậy! Tớ nghe chị tớ

nói trường đại học của bọn họ kéo đến đại sứ quán của Mĩ để biểu tình! Bọn họ

đã làm rất nhiều biểu ngữ, khẩu hiệu! Bọn mình đi xem chứ?”. Kiều Nhiên nói.

“Đi chứ!”. Triệu Diệp đập

bàn nói.

“Thế đi cả nhé, Phương

Hồi, cậu viết hai tấm biểu ngữ, bọn mình mang đi!”. Trần T


Disneyland 1972 Love the old s