
mọi người, thế
là tối đến đành phải trót hết tâm sự qua điện thoại. Điều không may là, điện
thoại nhà Trần Tầm bị trục trặc, chiếc máy để trong phòng cậu mà cậu hay dùng
để gọi cho Phương Hồi bị rơi vào nước, tuy không đến mức là không dùng được,
chỉ có điều lúc nói chuyện lẫn rất nhiều tạp âm.
Phương Hồi nói hồi đó bọn
họ rất ngớ ngẩn, như thế rồi mà tối nào cũng gọi điện thoại liên hệ. Để phụ
huynh không phát hiện ra, bọn họ hẹn nhau cứ 10 giờ tối sẽ gọi điện. Vì điện
thoại nhà Trần Tầm có máy chủ đặt trong phòng ba mẹ cậu, nên không thể để
Phương Hồi gọi cho cậu, mà cậu phải chủ động gọi cho Phương Hồi. Trong khi điện
thoại nhà Phương Hồi để ở phòng khách, lần nào cô cũng lén lút như kẻ trộm, kéo
dây điện thoại về phòng mình, đặt gối, chăn lên điện thoại, vừa đổ chuông là nhấc
máy ngay vì sợ ba phát hiện.
Kể cả là như vậy, bọn họ
vẫn thấp thỏm nói chuyện trong tiếng “lạo xạo” mà không biết chán. Mặc dù cuộc
nói chuyện của bọn họ thường biến thành trò đoán từ rất nực cười như “a lô...
gì cơ... nói lại đi... không nghe thấy... tớ sao... ừ... a lô... có nghe thấy
không... vẫn không nghe thấy...”, nhưng cả hai vẫn cảm thấy rất vui. Thỉnh
thoảng nghe thấy mấy câu “nhớ cậu lắm”, “thích cậu...”, đã đủ để họ có giấc mơ
đẹp cả đêm.
Cuộc sống năm lớp 10
chuẩn bị kết thúc giữa các hoạt động như múa tập thể, kì thi chung của thành
phố và thi cuối kì đầy bận rộn. Mỗi lần đến cuối học kì, Triệu Diệp đều phải
túm lấy đám Trần Tầm đòi cùng ôn tập. Không ai gạt được ý kiến của cậu ta, bèn
hẹn nhau cuối tuần đến thư viện ở quận Đông Thành học. Đến đó đều là học sinh
các trường lân cận, thỉnh thoảng lại gặp người quen, bản đồ địa lí, vở chép môn
sinh học, môn vi tính của Phương Hồi lập tức rất chạy hàng, được mọi người
truyền khắp phòng tự học.
Buổi trưa họ đến khu chợ
có tên là Bảo Long ở gần đó để ăn mì, trong đó còn có bán đồ dùng học tập, đồ
chơi gì đó, Lâm Gia Mạt liền kéo Phương Hồi đi xem.
Lâm Gia Mạt cầm một chú
lợn bông lên hỏi: “Phương Hồi, cậu thấy con này dễ thương không?”.
“Dễ thương”. Phương Hồi
đáp.
“Cậu đã bao giờ tặng quà
cho Trần Tầm chưa?”. Lâm Gia Mạt đặt chú lợn xuống hỏi.
“Chưa”. Phương Hồi cúi
đầu nói: “Sinh nhật của cậu ấy là 29-8, chưa đến!”.
“Ừ! Cậu bảo... nên tặng
gì cho con trai nhỉ?”.
Lâm Gia Mạt nhìn bốn xung
quanh hỏi.
“Hả? Cậu định tặng cho ai
à?”.
“Còn ai vào đây nữa! Tô
Khải chứ ai! Sắp sinh nhật anh ấy rồi!”. Lâm Gia Mạt cười nói.
“Ngày bao nhiêu?”.
“24, đúng hôm bọn mình
thi xong”.
“Vẫn tặng trên danh nghĩa
Cao Y Y chứ?”.
“Không! Lần này tớ tặng
trên danh nghĩa Lâm Gia Mạt!”
Lâm Gia Mạt liền cười và
lượn một vòng, tuy nhiên, trong 360 độ này, thế giới của cô đột nhiên quay
cuồng.
Giữa đám đồ chơi ngợp
mắt, cô đã nhìn thấy Tô Khải, đi cùng anh còn có một cô gái, mặc dù không nhìn
rõ lắm, nhưng trong tích tắc đó, cô vẫn nhìn thấy hai bàn tay nắm lấy nhau rồi
lại vội vàng buông ra.
“Các em cũng đến đây chơi
à? Có phải thư viện Đông Thành ôn bài không?”. Tô Khải bước đến chào.
“Vâng...”. Lâm Gia Mạt
cười gượng gạo: “Anh cũng đến ôn thi với bạn à?”.
“Ừ!”. Tô Khải ngại ngùng
nói: “Triệu Diệp cũng đến hả? Em nói với nó là kì thi chung của thành phố này
buộc phải đạt điểm trung bình đó nhé! Nếu không sau này vào trường tuyển học
sinh năng khiếu khó lắm đấy”.
“Vâng”. Lâm Gia Mạt cúi
đầu xuống nói.
“Em sao vậy? Sao uể oải
thế? Đi! Anh mời bọn em ăn kem nhé!”. Tô Khải lại gần nói.
“Không cần đâu anh!”. Lâm
Gia Mạt tránh ra sau một bước, nói: “Bọn em phải về đây”.
“Ừ, thế ể lần sau nhé! Bình thường em hoạt động rất tích cực, hôm nay nhìn như
hoa héo vậy, anh cũng thấy lạ, nếu có tâm sự gì thì mai cứ nói với anh, anh
giải đáp miễn phí cho em”. Tô Khải xoa đầu cô, nói với giọng cưng chiều.
“Ai thèm có tâm sự!”. Lâm
Gia Mạt trề môi nói.
“Ha ha! Lại còn giữ bí
mật nữa à! Được! Thôi bọn anh về trước đây! Nhớ nhắc Triệu Diệp nhé!”. Tô Khải
vẫy tay chào bọn họ rồi đặt tay lên lưng cô gái đi cùng rất tự nhiên đi ra.
Lâm Gia Mạt nhìn theo
bóng họ mà suýt bật khóc, bàn tay sau lưng cô gái đó chắc nhưng nhiệt độ đó
không tỏa sang cô, cùng chua xót.
Tô Khải bước được mấy
bước, chợt nhớ ra điều gì, liền nói nhỏ với cô gái đó rồi quay lại.
Lâm Gia Mạt vội nuốt nước
mắt ở khóe mắt hỏi: “Sao vậy anh?”.
“Vừa nãy anh quên không
nói”, hiền lành nói: “Phiền em nói với bạn hộ anh là: đừng nhắn tin cho anh nữa
,mua nước cho anh nữa. Em cảm ơn B nhưng... anh không thể đến với bạn ấy”.
“Vì sao?”. Giọng Lâm Gia
Mạt hỏi
“Cũng không tại sao cả,
có lẽ là cách. Hơn nữa, bọn em đều như em cứ như thế không ổn lắm” nói.
Lâm Gia Mạt giơ tay lên
chỉ vị đứng đầu kia đợi anh, nói: “Vì chị ấy anh đó hả?”.
Trần Tầm và Lâm Gia Mạt
liền nhìn theo hướng chỉ của Vương Mạn Mạn, Phương Hồi đang nói chuyện với Kiều
Nhiên, cô không mặc đồng phục mà mặc một chiếc áo phông cổ bẻ rất bình thường
và chiếc quần short giả váy màu xanh đã lỗi mốt từ lâu.
“Nhìn quê thật đấy!”.
Vương Mạn Mạn nói với giọng mỉa mai.
Trần Tầm biết Phương Hồi
không