
thì chơi cờ tướng, nhóm thì tán gẫu, mọi người đều nói những
người sống ở hoàng thành thường thích nói chuyện chính trị. Trong tiểu thuyết
Trà quán của Lão Xá có miêu tả rằng trong quán trà người ta dán tờ giấy ghi
rằng “miễn bàn quốc sự” là rất đúng sự thật, đến bây giờ dân tình vẫn không
kiểm soát được cái miệng của mình. Thỉnh thoảng có cô mặc bộ quần áo rộng thùng
thình đi ra, tụ tập lại chuyện trò tíu tít, nói con ông nọ bà kia thế nào thế
nào. Các cụ già gặp nhau, bao giờ cũng hỏi “Ông ăn chưa”, hoặc không thì hỏi
“Lát nữa đi dạo chứ?”.
Theo cách nói như hiện
giờ thì Phương Hồi đang ôn lại những nét đặc sắc, đậm đà của văn hóa Bắc Kinh,
chính vì thế cũng không thấy quá buồn tẻ.
Sau khi tập múa xong, đám
Trần Tầm thường đến nhà bà Phương Hồi chơi một lát. Hồi đó cậu đang nghiện chơi
guitar, những bài như Nhành cỏ nhỏ, Tôi là chú chim non... cậu đã thuộc từ lâu,
bắt đầu tập những bài mới như Lưu luyến phong trần và Những bông hoa đó, lúc
hứng lên còn chơi được một đoạn bài Ở nơi khác của Hứa Ngụy. Trong đợt nghỉ hè,
Kiều Nhiên cũng học chơi guitar, nhưng vẫn chỉ dừng ở giai đoạn sơ cấp với
những bài như Bạn ngồi cùng bàn. Hai đứa thường mang đàn guitar đến, thay nhau
hát trong căn phòng nhỏ của Phương Hồi. Lâm Gia Mạt và Triệu Diệp không biết
những thứ này, chỉ ngồi bên cạnh nghe. Ông bà Phương Hồi thường chuẩn bị cho họ
nhiều đồ ăn, đến là bổ dưa hấu, luộc ngô, đặt một cái chậu to ở dưới để bỏ vỏ,
bỏ hạt. Căn phòng chật hẹp, mặt trời chiếu xuống, càng nóng bức hơn. Phương Hồi
bật chiếc quạt điện cũ kêu phành phạch ở mức to nhất, rồi mỗi người lại được
phát một chiếc quạt nan. Nếu có muỗi thì đốt hương muỗi trước cửa.
Phương Hồi cười nói, qua
đó có thể thấy hồi đó bọn họ sống tạm bợ và nhàn hạ biết bao, tiếng đàn guitar,
tiếng quạt điện, tiếng nói chuyện hòa vào thành một, mùi hương muỗi, mùi dưa
hấu, mùi mồ hôi trộn lẫn vào nhau. Chắc là vì không nhìn thấy ngày chia tay nên
thời gian lúc nào cũng trôi qua rất chậm.
Và khi ngồi tong căn
phòng nhỏ bật điều hòa ở Australia, nghe cô kể những chuyện này, tự nhiên tôi
lại cảm thấy bi ai. Một là vì tôi phát hiện ra rằng, nỗi đau mà sự trưởng thành
gây ra cho cô càng ngày càng rõ nét, hai là vì ở chỗ tôi, dường như cô không
được an ủi một cách thực sự. Đột nhiên tôi có phần nghi ngờ mình, không biết có
thể làm cho cô nở một nụ cười rạng rỡ như vậy trước mặt tôi không. Giữa chúng
tôi, nếu không có quá khứ, thì liệu sẽ có tương lai hay không?
Tuy nhiên Phương Hồi
không nhận ra suy nghĩ của tôi, đôi môi cô khẽ mấp máy rồi lại bắt đầu chậm rãi
đọc tên Trần Tầm.
Chẳng mấy chốc mà sinh
nhật của Trần Tầm đã đến, sinh nhật của cậu trùng ngày với tôi, thế nên cũng sẽ
gặp một vấn đề như tôi, đó chính là số người nhớ ngày này thì ít và số người
quên thì nhiều, nhưng vẫn phải lớn lên qua các kì nghỉ hè như vậy. Chính vì
thế, Trần Tầm cũng đã quen với việc tổ chức sinh nhật cùng đám bạn thời để chỏm
chứ không phải tổ chức sinh nhật với bạn bè cùng lớp. Bây giờ có Phương Hồi rồi
thì dĩ nhiên lại phải khác, không thể bỏ rơi Phương Hồi, như vậy thì buộc phải
gặp đám bạn đó một lần nữa. Cuộc gặp gỡ lần trước kết thúc trong tình trạng đó
khiến Trần Tầm cảm thấy không thoải mái, cậu quyết định điều hòa mâu thuẫn giữa
hai bên. Vì cho dù là Phương Hồi hay đám Đường Hải Băng, đều là những người mà
cậu không muốn để mất. Hơn nữa, với tính cách của Trần Tầm, cậu cũng không muốn
dính dáng đến những chuyện cũ. Cậu cho rằng, chuyện đã xảy ra rồi, hơn nữa lại
không vui vẻ gì thì tốt nhất là quên đi.
Ngày đầu tiên Trần Tầm
gọi điện thoại cho từng đứa trong nhóm, nói với giọng rất kiên quyết rằng nhất
định sẽ đưa Phương Hồi đi, thế nên bất luận là trước đây, Phương Hồi đã từng
gặp chuyện gì, đều không nên để ý nữa. Bản thân cậu không để ý, bọn họ càng
không cần thiết phải để ý. Đằng nào thì cậu cũng thích Phương Hồi rồi, không
còn cách nào khác.
Tôn Đào và Dương Tình
cũng vui vẻ đồng ý. Trước đó Dương Tình đã đọc khá nhiều tiểu thuyết của Tịch
Quyên nên rất đa cảm, cô nói, vì một cô gái mà Trần Tầm làm được như vậy là rất
đàn ông, tình yêu này nên được ca ngợi, nên viết thành tiểu thuyết, quay thành
phim, tóm lại là không nên phá. Cô kiên quyết đứng về phía bọn họ, kiên quyết
phản đối mọi thế lực tà ác chia cắt đôi uyên ương, lại còn khẳng định như đinh
đóng cột rằng, nếu bọn họ bỏ nhà ra đi, chắc chắn cô sẽ giúp họ mua vé, lại còn
hỏi thêm là đến lúc đó có phải sẽ đi tàu đến Thượng Hải, sau đó lên thuyền sang
Hồng Kông hay không, như thế sẽ phù hợp với tình tiết câu chuyện, rất tiểu
thuyết.
Tôn Đào khá bình tĩnh,
không đếm xỉa đến ảo tưởng tình yêu của đám con gái như Dương Tình, cậu nói với
Trần Tầm bằng giọng rất ch rằng, nếu Trần Tầm làm thế cậu cũng không có ý kiến
gì nhiều, vì Phương Hồi là bạn gái của Trần Tầm chứ không phải là bạn gái của
cậu, nếu trước đây Dương Tình nói như vậy, chắc chắn cậu sẽ lườm cô. Nhưng
trong chuyện này, với tư cách là bạn, lập trường chỉ có một, đó là Trần Tầm cảm
thấy thoải mái. Cò