
em thì ông cũng đừng khuyên tôi nữa, ngày mai mọi người gặp nhau vui vẻ.
Được hay không? Ông nói đi!”.
Đường Hải Băng lạnh lùng nhìn
cậu nói: “Tôi hiểu rồi! Tôi cũng không tranh cãi với ông nữa, nhóc ạ, tôi
nhường ông! Nhưng tôi nói trước nhé, sớm muộn gì cũng có ngày ông không chịu
được đâu! Ngày mai mấy giờ? Tôi đi!”.
“Hả?”. Trần Tầm không ngờ
Hải Băng lại đồng ý nhanh như vậy.
“Hả cái gì! Mấy giờ?”.
Đường Hải Băng bực bội nói.
Trần Tầm báo giờ hẹn,
Đường Hải Băng cũng không nói thêm gì nữa mà đi lên nhà. Trần Tầm cứ có cảm
giác rằng chuyện này không vui vẻ gì, nhưng cũng không có cách nào để trút bực.
May mà cũng tạm gọi là giảng hòa được cho bọn họ, mọi thứ đã sắp đặt ổn thỏa,
chỉ còn thiếu mỗi việc t cho Phương Hồi nữa thôi, Trần Tầm định tối về nhà gọi
điện thoại cho cô sau.
Nhưng cậu không thể ngờ
rằng, tối hôm đó cậu không sao tìm được cô.
Sau khi về đến nhà, Trần
Tầm liền gọi điện thoại đến nhà bà nội Phương Hồi, bình thường bà cụ rất hồ
hởi, nhưng hôm đó lại trả lời bằng giọng rất lạnh lùng: “Phương Hồi không có
nhà”. Không đợi Trần Tầm hỏi gì thêm, đầu bên kia đã cúp máy. Trần Tầm cũng
thấy thắc mắc, tiếp đó lại gọi điện thoại đến nhà Phương Hồi, ba cô nhấc máy,
cũng vẫn lạnh lùng như vậy và câu trả lời vẫn là câu “Phương Hồi không có nhà”
khiến cậu sửng sốt đó.
Tự nhiên Trần Tầm không
biết phải làm thế nào.
Cậu phát hiện ra rằng
mình không có cách nào, không biết cô đã đi đâu, không biết cô đang làm gì,
thậm chí không biết phải tìm cô bằng cách nào để hỏi cô.
Tôi nghĩ cảm giác đó chắc
chắn rất tuyệt vọng, rõ ràng là rất gần gũi nhau, nhưng lại có thể xa cách nhau
chỉ trong một tích tắc, một điều đáng sợ là, cậu không biết rốt cuộc khoảng
cách này là bao xa.
Hồi đó Trần Tầm vẫn còn
rất trẻ, cậu không cam tâm khi phải đối mặt với sự hụt hẫng này. Cậu không dám
gọi điện thoại đến nhà Phương Hồi nữa, thế là cậu liền nhờ đám bạn thời để chỏm
và bạn bè cùng lớp, Triệu Diệp, Lâm Gia Mạt, Ngô Đình Đình, Tôn Đào, Dương
Tình... gọi điện đến nhà Phương Hồi. Cậu biết có lẽ cách làm này rất gây phiền
hà, cũng biết nó sẽ khiến đám bạn thời để chỏm của cậu càng giảm lòng tin đối
với Phương Hồi, nhưng cậu không còn quan tâm nhiều đến những chuyện đó. Cho đến
bây giờ, đối với Trần Tầm, vẻ bí ẩn của Phương Hồi đã không còn là một sự cuốn
hút, mà nói chính xác hơn là nỗi bất an và sự dày vò.
Tuy nhiên kết quả vẫn làm
cho cậu thất vọng, cho dù là ba Phương Hồi hay bà nội cô, đều không nói cô đã
đi đâu, hỏi đi hỏi lại vẫn chỉ là câu trả lời cô không có nhà.
Cứ như vậy, gần như một
đêm, sáng hôm sau Trần Tầm đạp xe đến trường rất sớm, cậu quên hẳn sinh nhật
của mình, cũng không còn hào hứng gì nữa. Cậu chỉ muốn nhanh chóng được gặp
Phương Hồi, hỏi cô xem rốt cuộc là thế nào.
Gần như Trần Tầm là người
đầu tiên đến trường, cậu cũng không vào lớp mà ngồi trên xe trước cổng trường
và ngó nghiêng khắp nơi. Học sinh lần lượt kéo đến, Trần Tầm có quan hệ rộng
nên không ít bạn bè đã lên tiếng chào cậu, nhưng cậu cũng không đáp lại gì
nhiều, chỉ vẫy tay cho qua. Lúc vào trường, Vương Mạn Mạn cũng chúc mừng sinh
nhật cậu, cậu cũng chỉ gật đầu. Trần Tầm đứng đợi rất lâu, Phương Hồi mới chậm
rãi đi đến, cô không đi xe, nhìn thấy Trần Tầm liền vội chạy tới.
“Chúc... mừng sinh nhật
cậu”. Phương Hồi vừa thở hổn hển vừa mỉm cười nói.
Nhưng Trần Tầm không hề
đón nhận mà lạnh lùng hỏi: “Hôm qua cậu đi đâu vậy?”.
“Hả?” Bị hỏi, Phương Hồi
cũng ngớ người ra, không biết phải trả lời thế nào, đành nói: “Tớ ở nhà cả ngày
mà, không đi đâu cả…”
“Vậy hả?”. Trần Tầm cười
gằn một tiếng rồi quay đầu dắt xe đi.
Phát hiện thấy Trần Tầm
không vui, đột nhiên Phương Hồi mới sực nhớ ra đúng là hôm qua đã ra ngoài, cô
đến chợ để đặt cho Trần Tầm một sợi dây chuyền. Thời gian đó rất mốt kiểu dây
chuyền có mặt là một chiếc bình thủy tinh nhỏ xinh, bên trong là một loại chất
lỏng, đựng một số hạt kim tuyến lấp lánh, trên mặt hạt vòng cũng có thể viết
chữ, sợi dây chuyền mà Phương Hồi đặt làm có viết dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật
Trần Tầm”. Phương Hồi nghĩ chắc là do Trần Tầm tưởng rằng mình không chuẩn bị
quà sinh nhật cho cậu nên cậu mới không vui như vậy, cô liền lấy từ trong ba lô
ra sợi dây chuyền nhỏ đó, kéo Trần Tầm lại nói: “À, tớ nhớ ra rồi! Buổi chiều
tớ có đi ra ngoài một lát, tớ đi…”
“Đừng nói dối nữa!”. Trần
Tầm hất tay cô ra nói: “Tớ hỏi cậu tối hôm qua! Tối hôm qua cậu đã đi đâu! Tớ
phải nhờ hết người nọ đến người kia để gọi điện thoại về nhà cậu và nhà bà nội
cậu, mọi người đều bảo cậu không có nhà! Phương Hồi, cậu cảm thấy thật khó khăn
khi phải nói thật với tớ như thế hay sao!
Bàn tay Phương Hồi ngượng
ngùng dừng lại trong không khí, chiếc bình nhỏ trên sợi dây chuyền lắc lư qua
lại giữa hai đứa, cuối cùng rơi xuống đất, vỡ tan, dòng chữ “Chúc mừng sinh
nhật Trần Tầm” cũng vỡ tan, bám đầy bụi bẩn. Phương Hồi nhìn Trần Tầm bằng ánh
mắt buồn bã rồi từ từ rụt tay về.
Trần Tầm không hề xuống
thang mà hỏi tiếp: “Cậu nói gì đi chứ! Tối qua cậu đã đi đâu?”.