
n về Phương Hồi, về mặt quan điểm, Tôn Đào vẫn không có thiện
cảm.
Trần Tầm và Dương Tình
đều không thích nghe những câu nói này của cậu. Ở đầu bên kia điện thoại, Dương
Tình chửi rất thoải mái, hệt trong phim: “Ông cứ nói đi! Nói đi! Nói cái đếch
gì! Nói thêm lần nữa tôi sẽ không tha cho ông đâu!”. Thấy khó mà giữ yên được
thân, Tôn Đào vội cúp điện thoại, Trần Tầm cũng thấy hả hê vì những điều cần
trút đã được Dương Tình trút hết ra rồi, cậu hậm hực một lúc lâu ở đầu bên kia
điện thoại rồi mới gọi cho Ngô Đình Đình.
Sau khi nghe xong lời
trình bày rất hùng hồn của Trần Tầm, Ngô Đình Đình liền trầm ngâm một lát, suy
nghĩ của cô gần giống với suy nghĩ của Tôn Đào, vẫn chưa thể chấp nhận một
người như Phương Hồi. Cô luôn có cảm giác rằng hai người này không hợp nhau,
Phương Hồi rất nhạy cảm, còn Trần Tầm thì quá sôi nổi. Sự kết hợp này sẽ làm
đảo lộn cuộc sống của nhau, càng cố gắng tiếp cận lại càng đau khổ. Tuy nhiên,
Ngô Đình Đình không nói thẳng ra suy nghĩ của mình mà chỉ nhắc nhở Trần Tầm
rằng, Phương Hồi không giống với cô, không thể coi như chưa từng có chuyện gì
xảy ra. Nếu Trần Tầm thật lòng thì phải rộng lượng tong chuyện này. Trần Tầm
biết cô lại nhớ đến Bạch Phong, nên không nói thêm gì nữa. Cuối cùng Ngô Đình
Đình còn nhận lời đến hôm đó sẽ quan tâm, nói chuyện với Phương Hồi, đồng thời
khuyên cậu tốt nhất nên đích thân đi nói với Đường Hải Băng chuyện này, vì rốt
cuộc chỉ có Đường Hải Băng là người được chứng kiến chuyện năm xưa, trong lòng
vẫn có ác cảm.
Gần tối, Trần Tầm đi tìm
Đường Hải Băng. Hồi bé, họ sống trong cùng một con ngõ nhỏ, sau đó, mấy đứa
liên tục chuyển nhà cùng với công cuộc xây dựng của Bắc Kinh, hiện giờ đã phân
tán ở các nơi. Trần Tầm đạp xe len lỏi quanh các tòa nhà ngói đỏ, cậu nhớ lại
những ngày còn nhỏ, cùng Đường Hải Băng đạp xe quanh các con ngõ bằng chiếc xe
đạp Vĩnh Cửu của nhà, hồi đó cậu còn bé, thậm chí còn không với được tới yên
xe, Đường Hải Băng luôn ở bên cạnh cậu, mỗi khi cậu không kịp phanh và ngã
chổng kềnh, Đường Hải Băng đều vội xuống xe và đỡ cậu dậy, còn Trần Tầm cũng
luôn cam tâm tình nguyện đi trước dẫn đường, kéo chuông inh ỏi. Hồi đó bọn họ
làm những việc này rất tự nhiên, cho đến tận bây giờ, Trần Tầm nghĩ rằng giữa
bọn họ vẫn nên như vậy, cậu đã thích Phương Hồi thì Đường Hải Băng cũng nên ủng
hộ và chơi với bọn họ, đâu đến phải gay gắt như thế. Nghĩ vậy, Trần Tầm lại đạp
xe nhanh hơn.
Trần Tầm đến khu sân nhà
Đường Hải Băng thì gặp cậu vừa đi mua thuốc lá về. Đường Hải Băng vui vẻ vẫy
Trần Tầm và chỉ tay vào chỗ mát bên cạnh rồi bước đến.
“Hôm nay sao lại có thời
gian đến tìm tôi? Không phải các ông đang bận nhảy nhót đó sao?”. Đường Hải
Băng hỏi.
“Haizz! Bọn tôi nhảy buổi
sáng, giờ này nhảy có mà chết ngộp à! Tôi biết ngay là ông quên rồi! Ngày mai
là ngày gì ông có nhớ không?”. Trần Tầm dựng chân chống xe đạp hỏi.
“Còn lâu tôi mới quên!
Sinh nhật của ông chứ gì! Ngày mai có kế hoạch gì không?”. Đường Hải Băng rút
một điếu thuốc ra hỏi: “Làm điếu nhé?”.
“Tôi không hút! Tôi muốn
cả bọn cùng đi ăn với nhau, sau đó đến công viên Địa Đàn trượt băng!”. Trần Tầm
gạt tay cậu ta ra nói.
“Quên mất việc ông là học
sinh ngoan! OK! Ngày mai tôi và đám Tôn Đào sẽ đến!”. Đường Hải Băng rút bật
lửa ra bật lên, châm thuốc, rít một hơi dài.
“Hải Băng…”. Trần Tầm lưỡng
lự nói.
“Gì vậy?”.
“Ngày mai tôi sẽ cho cả
Phương Hồi đi”. Trần Tầm nhìn thẳng vào cậu ta nói.
Đường Hải Băng sững người
ra một lát rồi ném ngay điếu thuốc xuống đất, di chân rồi nói lớn: “Sao ông vẫn
không chịu từ bỏ ý định đó nhỉ! Gì mà nhu nhược thế! Con bé Phương Hồi đó…”
“Thì cũng chỉ có mỗi
chuyện thằng bạn thích Phương Hồi thời cấp hai chết thôi đúng không!”. Trần Tầm
ngắt lời Hải Băng nói: “Thế thì có sao? Có phải là Phương Hồi giết đâu, cậu ấy
chẳng có lỗi gì cả”.
“Ông không hiểu! Không
nên dy vào con bé đó... M.kiếp! Ông thử nghĩ xem, không được xơ múi gì thì đời
nào Lí Hạ phải bán mạng vì nó?”. Đường Hải Băng bực bội nói.
“Nhưng Phương Hồi cũng có
bắt Lí Hạ đi đánh nhau với người ta đâu! Hải Băng, ông hãy tin tôi, Phương Hồi
không phải là hạng người như vậy”. Trần Tầm nói với giọng rất khẩn thiết.
“Tin ông? Tôi được tận
mắt chứng kiến chứ có phải không đâu!”. Đường Hải Băng đẩy cậu ra nói.
“Tận mắt chứng kiến thì
có sao? Ông đâu phải là Lí Hạ, ông biết cậu ta nghĩ gì chắc? Hơn nữa vết thương
đó là chẳng may! Đâu có phải ai cố tình sắp đặt gì đâu! Phương Hồi cũng không
ngờ kết quả lại như vậy! Sống chết có số rồi, Bạch Phong cũng đã từng dính vào
vụ này, ông nói cậu ta là kẻ xấu được không?”. Trần Tầm ra sức thanh minh cho
Phương Hồi.
“M.kiếp! Vì nó mà ông dám
lôi Bạch Phong ra để lấy ví dụ! Tôi nói cho ông biết trước nhé, ông đừng bao
giờ nói ra những câu này trước mặt Đình Đình! Nếu không nó sẽ hận ông lắm
đấy!”.
“Tôi biết!”. Trần Tầm bực
bội nói: “Hải Băng, tôi chỉ thích Phương Hồi thôi, về lâu dài tôi cũng không
dám nói, nhưng ít nhất hiện tại chắc chắn tôi vẫn muốn đến với Phương Hồi, nếu
là anh