
h đau chết đi được!”. Đường Hải Băng liền hậm hực bỏ đi.
“Mặc kệ cậu ta!”. Ngô
Đình Đình nói với Phương Hồi: “Cậu ta không biết ăn nói cho lắm!”.
Phương Hồi sợ sệt gật
đầu, Trần Tầm cất xe xong liền chạy đến, kéo tay cô nói: “Nói xấu tớ sau lưng
gì vậy, đi thôi!”.
Nắm chặt tay Trần Tầm,
Phương Hồi đã phần nào yên tâm hơn, bọn họ cùng lên cầu vượt dành cho người đi
bộ trên cao và vào cửa hàng Mc Donald đối diện với công viên Địa Đàn.
Mấy đứa chọn một cái bàn
lớn, vừa ngồi xuống ghế, Dương Tình đã trều môi nói: “Trần Tầm, tớ muốn ăn kem
cốc socola”.
“Ok, Ok! Ăn cái gì cũng
được!”. Trần Tầm cười nói: “Mọi người gọi gì nữa, nói cho mọi người biết là chỉ
lần này thôi nhé! Sau lần này không được ăn nữa đâu! Đừng vượt quá 100 tệ là
được”.
“Ba hamburger!”. Tôn Đào
giơ ba ngón tay lên nói.
“M.kiếp! Ăn gì mà lắm
thế! Định để no vỡ bụng à!”. Trần Tầm hậm hực nói.
“Ai bảo không ăn được!
Ngày nào tôi cũng phải lao động cật lực, phải bồi bổ chứ! Đúng không Dương
Tình!”. Tôn Đào trợn mắt nói.
“Vớ vẩn!”. Dương Tình
thụi cho cậu ta một quả.
“Mày dâm đãng quá!”.
Đường Hải Băng cười ranh mãnh.
“Thôi đi các ông! Ở đây
còn có học sinh giỏi nữa đấy!”. Ngô Đình Đình nhìn Phương Hồi đang đỏ bừng mặt
nói.
“Hừ... học sinh giỏi chưa
chắc đã là người tốt!”. Đường Hải Băng ậm ờ nói: “Tôi ăn cánh gà cay!”.
“Hải Băng!”. Trần Tầm
trợn mắt nhìn cậu ta.
“Nhìn gì chứ! Ghi đi!”.
Đường Hải Băng qu
Phương Hồi lặng lẽ cúi
đầu xuống, tâm trạng cô gần như rơi xuống vực thẳm, cô biết Đường Hải Băng sẽ
không dễ dàng tha thứ cho cô, những giây phút này đối với cô là quá dài, quá
khổ sở.
“Phương Hồi, cậu muốn ăn
gì?”. Ngô Đình Đình xoa dịu tình hình, nhẹ nhàng hỏi cô.
“Gì cũng được…” Phương
Hồi nói nhỏ.
“Tôi biết cậu ấy thích ăn
gì”. Trần Tầm bỏ bút xuống: “Có gọi gì nữa không? Nếu không tôi vào mua nhé!
Không được gọi thêm nữa đâu đấy!”.
“Hết rồi, ông ngồi đi,
đưa tiền cho tôi, tôi vào mua”. Ngô Đình Đình kéo Trần Tầm nói.
“Thế cũng được”. Trần Tầm
biết Ngô Đình Đình muốn cậu ở lại với Phương Hồi bèn nói với giọng cảm kích.
Vì tuổi còn trẻ nên đến
khi vào bữa, bầu không khí giữa bọn họ đã dịu hơn rất nhiều. Nhóm họ gặp nhau
dường như không bao giờ hết chuyện cười để kể, mọi người chỉ trích, nói xấu
nhau, những chuyện ngày xưa đều được lôi ra hết.
Trần Tầm vừa kể xong sự
tích anh hùng Đường Hải Băng bị ba cậu ta cầm chổi đuổi khắp con ngõ, Đường Hải
Băng liền hắng giọng nói: “Hê! Bây giờ tôi sẽ kể một chuyện tuyệt mật, đảm bảo
rằng mấy người chưa bao giờ được nghe!”.
“Đừng vòng vo nữa! Kể
đi!”. Tôn Đào cười nói.
“Câu chuyện có tên là
Trần Tầm và chú chó...”. Đường Hải Băng chậm rãi nói.
Nghe thấy tựa đề này,
Dương Tình liền bật cười, cô vừa đánh Đường Hải Băng vừa nói: “Trần Tầm và chú
chó... ông bịa giỏi thật đấy! Bắt chước tên bộ phim Hàng rào, người đàn bà và
chú chó... hả!”
“Ông đừng có bịa linh
tinh nhé!”. Trần Tầm cười nói.
“Hôm nay tôi mà bịa thì
họ Đường của tôi phải viết ngược lại!”. Dường như Đường Hải Băng đã bực với
Trần Tầm, nháy mắt bắt chước giọng của Đơn Điền Phương kể: “Đó là câu chuyện
xảy ra vào cuối thập kỉ 80, tại một con ngõ nhỏ ở phía Đông khu Đức Ngoại, quận
Tây Thành, đó là nơi quần hùng cát cứ...”.
“M.kiếp! Còn bảo là không
bịa!”. Trần Tầm ném một miếng khoai tây sang nói.
“Đúng vậy! Ông kể đơn
giản thôi! Tưởng mình là nghệ nhân kể chuyện à!”. Tôn Đào liền hùa theo.
“OK! Bà Hai nhà ông
Trương có nuôi một con chó, mấy người còn nhớ chứ?”. Đường Hải Băng cười nói.
“Tôi nhớ!”. Dương Tình
giơ tay lên: “Khi mới đưa về còn rất nhỏ, chỉ vài tháng sau đã to thù lù! Con
chó ấy dữ lắm, tôi không dám đến sân đó chơi nữa! Sau đó hình như bị bọn ăn
trộm chó bắt mất đúng không?”.
“Đúng, chính là con chó
đó”. Đường Hải Băng gật đầu: “Tối hôm đó, tôi và Trần Tầm ra cửa hàng mua kem,
Trần Tầm tham ăn, ăn trộm một ít tiền của mẹ hắn và mua thêm một gói kẹo nữa.
Kết quả là vừa ra cửa thì nhìn thấy con chó đó…”
“Hả!”. Trần Tầm kêu lên
thảm thiết, kéo Đường Hải Băng nói: “Đại ca! Em thua rồi, đại ca đừng kể chuyện
đó nữa được không!”.
“Không được, không
được!”. Ngô Đình Đình ngăn Trần Tầm lại, cười giục: “Hải Băng, mặc kệ cậu ta!
Cậu kể tiếp đi, sau đó thế nào!”.
Đường Hải Băng nhìn Trần
Tầm với vẻ rất đắc ý rồi nói tiếp: “Lúc đó bà Hai không có mặt, con chó đó cũng
không có người dắt nên cứ loanh quanh ở đó. Hồi nhỏ Trần Tầm rất nhát gan đúng
không, sợ quá để rơi hết các thứ xuống đất. Tôi liền nói với nó rằng, nhặt
nhanh rồi chạy ngay đi. Mọi người thường nói chó sợ người ngồi xổm, chắc nó
không dám lại gần đâu. Ai ngờ con chó đó rất dữ, vừa nhìn thấy Trần Tầm ngồi
xổm xuống, tưởng cậu ta lấy đá ném nó bèn nhảy phốc lên. M.kiếp! Tôi sợ quá,
liền kéo Trần Tầm phi đi như bay!
“Càng chạy nó đuổi càng
hăng đúng không?”. Dương Tình đế thêm vào.
“Chứ sao! Nhưng hồi đó
đâu còn nghĩ được như thế! Kết quả mấy người đoán thế nào? Đừng nghĩ hồi đó
Trần Tầm nhỏ, chạy cũng nhanh ra phết, bám sát gót tôi! Tôi cũng chẳng nghĩ gì
nhiều, nhìn thấy con ngõ