
nào là chạy vào con ngõ đó, tôi vừa trốn xong thì thấy
một bóng đen lao vút vào, không bốc phét chứ tốc độ đó, tôi không nhìn rõ là
người hay chó! Một lát sau, tôi liền nghe thấy con chó đó đang gầm gừ. Tôi ngó
trộm ra, mọi người đoán sao không? Con chó loanh quanh một hồi, còn Trần Tầm
thì không thấy đâu! M.kiếp! Mày chạy nhanh hơn cả chó!”.
Mọi người bật cười ha ha,
Phương Hồi cũng cười, cô cảm thấy khi nghe Đường Hải Băng kể chuyện này, nhìn
cậu ta chỉ giống như cậu bạn thời để chỏm của Trần Tầm, không hề đáng sợ.
“Nghe đây! Còn chi tiết
quan trọng nữa! Đợi đến khi được giải cứu, tôi liền mò ngay đến nhà Trần Tầm,
cậu ta đang ngồi khóc thút thít trên chiếc ghế con, tôi ngước mắt lên thì thấy
trên dây phơi có vắt một chiếc quần đùi ướt sũng, chính là... cái quần mà cậu
ta mặc lúc trước
Đường Hải Băng không nhịn
được nữa bèn bật cười thành tiếng, mọi người sững người ra một lát rồi tất cả
đều cười như nắc nẻ. Trần Tầm đỏ bừng mặt, với qua bàn túm lấy Đường Hải Băng,
Đường Hải Băng vừa cười vừa tránh, nói: “Đừng trách tôi, những điều tôi kể đều
là sự thật mà!”.
Dương Tình gần như cười
chảy cả nước mắt, cô nằm sấp xuống người Tôn Đào nói: “Ôi ôi, buồn cười quá!
Chuyện này kinh điển thật! Sao trước đây tớ chưa bao giờ được nghe kể nhỉ! Thế
sau đó ông đã thoát khỏi con ngõ đó bằng cách nào? Con chó tự bỏ đi à?”.
“Bạch Phong nghe thấy
tiếng chó sủa liền gọi bà Hai đến lôi nó về!”. Đường Hải Băng nói.
Ai ngờ cậu ta vừa nói
xong câu này, tất cả mọi người vừa nãy còn đang cười ngặt nghẽo, đột nhiên liền
im bặt. Phương Hồi nhìn họ với vẻ thắc mắc, Trần Tầm trợn mắt nhìn Đường Hải
Băng, Đường Hải Băng cũng biết mình đã lỡ lời, bèn cúi đầu xuống. Dương Tình
rụt rè nhìn Ngô Đình Đình, còn Tôn Đào thì thở dài một tiếng.
Ngô Đình Đình không nói
gì, cô cầm cốc lên uống hết số coca cola còn lại trong cốc, lau miệng rồi nói:
“Mọi người ăn xong hết rồi thì về thôi”.
Phương Hồi phát hiện thấy
bàn tay cô run run, bèn hỏi: “Cậu sao vậy? Mệt à?”.
Mọi người đều nhìn cô một
cái đầy ẩn ý, Phương Hồi không biết phải làm thế nào, Trần Tầm vội đưa tay
xuống gầm bàn kéo cô.
“Ừ! Thôi về đi!”. Tôn Đào
đứng dậy nói.
Lúc ra cửa, Trần Tầm bước
đến đi cạnh Ngô Đình Đình và hỏi nhỏ: “Không sao chứ, Hải Băng không cố tình
đâu...”.
“Tớ biết, cậu không cần
phải nói!”. Ngô Đình Đình ngắt lời cậu.
Trần Tầm cau mày nói:
“Cậu đừng làm thế, Đình Đình, tớ nói thật lòng đấy, bao nhiêu năm trôi qua rồi,
cậu đừng chui vào chỗ bế tắc như vậy được không? Cậu ấy ở đó, có về được hay
không, không ai biết cả, tội gì cậu phải…”
“Ông lắm lời quá đấy!”.
Mắt Ngô Đình Đình đỏ hoe, gần như quát Trần Tầm: “Chuyện của mình còn chưa đâu
vào đâu mà còn thích xen vào chuyện của người khác! Tôi thế nào cũng không cần
ông phải quan tâm! Tôi nói trước nhé, hôm nay ông phải để ý đấy, chắc chắn là
Hải Băng chưa hết bực đâu!”.
Trần Tầm ngoái đầu lại
nhìn Phương Hồi rồi ngần ngừ dừng chân lại, cậu nhìn theo bóng Ngô Đình Đình,
nghĩ một lát rồi lại bám theo: “Tớ không tin Hải Băng sẽ làm được gì, hiện tại
cậu thế này tớ cũng chẳng có cách nào để can thiệp vào chuyện của cậu. Từ nhỏ
cậu đã bướng bỉnh, thích giấu mọi người, chuyện lớn đến đâu cũng giấu kín trong
lòng. Lớn bằng ngần này rồi mà vẫn vậy... đừng khóc nữa! Bọn họ nhìn thấy đấy!
Hay là lát nữa tất cả mọi người đều xúm lại, cho cậu bực luôn cả thể!”.
“Thôi đi! Ông không phải
lắm điều!”. Ngô Đình Đình ra sức khịt mũi, vừa cười vừa.
Sau khi nghe Phương Hồi
kể chuyện xảy ra sau đó, tôi cũng thấy trách Trần Tầm. Tôi cảm thấy lúc đó nếu
Trần Tầm không nói chuyện với Ngô Đình Đình thì hay biết bao, cậu ta đi làm
người tốt, còn Phương Hồi thì bị bỏ rơi một bên, sau đó mới xảy ra những chuyện
đó...
Hiện tại tôi nghĩ, có lẽ
là do tôi muốn đóng vai của Trần Tầm nên mới nảy ra suy nghĩ ngây ngô đó. Vì
đến tận sau này tôi mới hiểu ra được hai điều, thứ nhất, đây không phải là lần
đầu tiên, cũng không phải là lần cuối cùng Trần Tầm đi bên cạnh Ngô Đình Đình
như vậy; thứ hai, giả dụ lúc đó cậu đi bên Phương Hồi, những chuyện cần xảy ra
cũng sẽ vẫn xảy ra.
Trong lúc Trần Tầm đang
an ủi Ngô Đình Đình thì Đường Hải Băng đã bước đến đi cạnh Phương Hồi. Phương
Hồi liền co rúm người lại, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với cậu ta.
Đường Hải Băng không
cười, cậu cau mày, hỏi với vẻ ngại ngùng: “Cậu thích Trần Tầm không?”.
Phương Hồi sững người rồi
gật đầu.
“Giống như việc thích Lí
Hạ ngày trước ư?” Lần này, Đường Hải Băng không hề có ý mỉa mai, nhưng Phương
Hồi vẫn cảm thấy người mình run lên.
“Không... không phải”.
Giọng cô có phần run rẩy, nhưng rất quả quyết.
“Không phải cũng không
được, cậu có hiểu không?”. Đường Hải Băng châm một điếu thuốc: “Tôi biết có lẽ
như thế sẽ không công bằng đối với cậu, nhưng thế gian này cậu không thể nhấn
mạnh cái gọi là công bằng. Nếu công bằng thì việc gì Lí Hạ phải chết, nhưng
thằng đâm cậu ấy hiện vẫn sống nhởn nhơ đó thôi. Trẻ tuổi phạm tội giết người
có phải đền mạng đâu! Lí Hạ là người xấu ư? Cậu ấy đáng tội chế