
p như vậy, nhưng cô vẫn
không cảm thấy tự tin. Chặng đường phía trước còn dài dằng dặc, trong khi họ
lại gặp nhau quá sớm, đồng hành được bao xa, thực sự cô không dám chắc.
“Được! Nếu điều tớ nói
không phải là thật lòng, sau này nếu tớ bỏ rơi cậu, ra đường tớ sẽ bị đâm vào
tường, mọi việc không thuận lợi, chúng bạn xa lánh, người thân bỏ rơi!”. Trần
Tầm nổi cáu, giận dỗi cất tiếng thề.
“Thôi thôi, tớ biết rồi”.
Phương Hồi vội an ủi: “Không phải bảo cho tớ kẹo đó sao? Kẹo đâu?”.
Thấy cô không còn vặn về
chuyện đó nữa, Trần Tầm cũng đã thoải mái hơn, cậu bèn đưa cây kẹo trên tay ra
nói: “Cậu cũng tệ thật, cậu xem trên ti vi, nam chính chuẩn bị thề độc, nữ
chính đều ra sức ngăn cản. Còn cậu thì nghe tớ nói hết từ đầu đến cuối, không
bỏ sót chữ nào, chẳng thương tớ
Phương Hồi đỏ mặt, bóc
giấy kẹo ra nói: “Cậu đừng nói linh tinh nữa, trong lớp bao nhiêu người như
vậy...”.
“Ừ...”. Trần Tầm liền
đứng dậy: “Thế tớ xuống sân tìm Triệu Diệp nhé, cậu đừng nghĩ linh tinh nữa!”
Phương Hồi liền gật đầu,
nhìn Trần Tầm ra khỏi lớp học.
Thực ra vừa nãy cô không
hề nghĩ đến việc ngăn Trần Tầm thề, mà ngược lại, cô lắng nghe rất chăm chú. Cô
cảm thấy, nếu thực sự lo lắng lời nguyền đó trở thành sự thật thì sẽ mãi giữ
đúng lời hứa, như thế không phải cũng sẽ rất tốt đó sao. Dĩ nhiên rồi, cô không
nói cho Trần Tầm biết những suy nghĩ này.
Suy nghĩ non nớt của
Phương Hồi cũng hơi buồn cười, hồi đó cô không biết rằng, tất cả các chàng trai
khi cất tiếng thề đều thực sự cảm thấy rằng chắc chắn mình sẽ không phản bội lời
hứa và đến khi nuốt lời cũng thực sự cảm thấy mình không thể làm được. Chính vì
vậy lời thề không thể đánh giá lòng kiên trì của mình, cũng không thể phán đoán
đúng sai, nó chỉ có thể chứng minh được rằng, trong khoảnh khắc cất tiếng thề,
cả hai đều đã từng chân thành với nhau.
Và cũng có một chuyện,
Trần Tầm không hề nói với Phương Hồi.
Vừa ra khỏi lớp cậu liền
gặp Triệu Diệp, Triệu Diệp vừa úp được 3 cú bóng dưới sân, đang rất phấn chấn,
nhìn thấy Trần Tầm liền nhảy bật lên cao, vừa bắt chước cảnh trong phim Cao thủ
bóng rổ vừa hét “Triệu Diệp chụp ruồi” và nhảy tới. Trần Tầm không kịp tránh,
liền bị cậu ta dồn ngay vào bức tường ngoài hành lang, khuỷu tay bị trầy một
miếng da, rơm rớm máu.
“Oái, xin lỗi nhé!”.
Triệu Diệp cười khì nói: “Không ngờ ông lại để mất đà như vậy, cả mùa hè không
tập, tay nghề giảm rồi đó nhé!”.
“Biến! Không có thời gian
nói chuyện với ông!”. Trần Tầm đẩy Triệu Diệp ra nói. Cậu thấy hơi hoang mang,
vì đột nhiên cậu sực nhớ ra lời thề “ra đường đâm vào tường” vừa nói với Phương
Hồi, Trần Tầm rùng mình, lòng bàn tay lấm tấm
“Giả vờ gì vậy? Sao tự
nhiên mặt lại tái nhợt đi thế? Ma ám à? Đừng yếu bóng vía thế!”. Triệu Diệp ghé
sát vào nói.
“Mỗi mình ông thôi hả?
Luyện thêm một vạn năm nữa đi!”. Trần Tầm xoa cánh tay, nói với giọng không
thèm chấp.
Hai đứa cười đùa rồi
xuống cầu thang, Trần Tầm không nghĩ gì thêm, cậu đã dùng chủ nghĩa duy vật để
lật đổ nỗi bất an của mình. Làm sao học sinh ba tốt trong thế kỉ mới lại có thể
bị những thứ mê tín phong kiến dọa nạt chứ, cần phải giương cao ngọn cờ chủ
nghĩa Mác - Lê Nin, nắm bắt lí luận chính trị, gặp thần giết thần, gặp quỷ đập
quỷ, vũ trụ nổ tung, chỉ một cú đấm trời giáng là có thể tiêu diệt kẻ địch,
không tin điều vớ vẩn này nữa!
Sau mấy tháng luyện tập
ròng rã, ngày 1-10 đến như mở màn cho một sự kiện gì đó rất long trọng.
Phương Hồi ở nhà bà nội,
buổi sáng vừa tính dậy, trước sự hô hào của bà tổ trưởng dân phố, liền treo
ngay cờ tổ quốc trước cửa. Bà nội đã thông báo chuyện cô đi biểu diễn ở quảng
trường Thiên An Môn từ lâu, chỉ một lúc đứng trước cửa đã có không ít hàng xóm
lên tiếng chào, ông Lí trong sân cười hềnh hệch nói: “Tối nay Phương Hồi nhà ta
được lãnh đạo đất nước tiếp kiến đấy!”. Mọi người đều tặc lưỡi khen ngợi, hỏi
cô múa ở dưới thành lầu Thiên An Môn hay múa ở trên cầu Kim Thủy, còn hỏi có
phải tặng hoa cho các nhà lãnh đạo hay không, khiến Phương Hồi không biết phải
trả lời thế nào. Cô cười đau khổ nghĩ, tiếng nói của quần chúng kinh khủng
thật, nếu truyền tin sang hai con ngõ nữa, chắc sẽ biến thành tối nay cô hát
một bài ca ngợi tổ quốc, non sông gấm vóc.
Buổi trưa đứng trong sân
đã có thể nghe thấy những tiếng ầm ầm, cũng có thể nhìn thấy máy bay bay trên
bầu trời, nghe nói là đang kiểm duyệt, còn có máy bay trực thăng bay tuần. Chú
Vương nhà đối diện cầm một cây sào buộc vải đỏ, khua được mấy con chim bồ câu
lạ, chắc là được thả ở quảng trường, một cậu bé trong sân còn nhặt được quả
bóng bay, cũng nói là được thả ở Thiên An Môn và bay đến đây. Phương Hồi nhớ
lại năm xưa khi tổ chức Á vận hội, cô cũng đã từng hào hứng như thế này, còn
giữ mấy xổ số in hình chú gấu trúc làm bookmark, nhưng đến giờ cô không còn đầu
óc nào để chuyện trò, thanh minh với hàng xóm nữa, buổi chiều đường Đông Tứ sẽ
cấm xe, nhà trường đã quy định giờ tập hợp, nếu cô không đi sớm thì lát sẽ
không thể đi được.
Phương Hồi và đám Trần
Tầm hẹn gặp nhau ở ngã tư