
ứa
liền nhanh chóng thu dọn sách vở rồi đi, Phương Hồi không đi xe, Trần Tầm chở
cô. Trần Tầm mới mua một máy nghe nhạc của Sony, có bộ phận điều khiển trên
dây, rất xịn, Phương Hồi cầm lấy ngó nghiêng, Trần Tầm hào hứng giới thiệu,
Phương Hồi cũng không hiểu, cười cười rồi nhét tai nghe vào tai, bên trong đang
bật bài hát của Trương Tín Triết, nghe rất hay. Triệu Diệp và Kiều Nhiên trêu
Trần Tầm thích khoe mẽ, liên tục bêu giễu cậu, trên đường đi, cả đám cười nói
rôm rả,
Nói cho cùng thì hồi đó
bọn họ cũng không có việc gì đáng buồn, dĩ nhiên là cũng không có ước mơ gì xa
vời, ngày ngày được sống một cuộc sống rất êm ả, vui vẻ, tất cả mọi người đều
cảm thấy rất thỏa mãn. Chỉ có điều bọn họ còn trẻ, không hiểu cảm giác này là
thế nào, thực ra giống như bài hát mà Trương Tín Triết hát đó, vừa rảo bước vừa
trân trọng thôi.
Nhiều lúc tôi sợ Phương
Hồi sẽ biến mất.
Tôi cảm thấy cô đã rời xa
Bắc Kinh với một tâm trạng rất kiên quyết và tuyệt vọng, vì tại đây, ngoài
người thân ra, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô gọi điện thoại cho bất kì cái tên
nào xuất hiện trong câu chuyện, điều này khiến tôi có một linh cảm rất ức chế
rằng - một ngày nào đó cô ấy cũng sẽ âm thầm bỏ tôi mà đi.
Mặc dù giữa chúng tôi
cũng có mối quan hệ tựa như nương tựa vào nhau mà sống, tuy nhiên trong lòng
tôi vẫn thấy có cái gì đó không yên tâm. Tôi nghĩ đây có lẽ là một đặc tính của
giống đực, lúc nào cũng nhớ về con mồi chưa đưa được vào miệng.
Chỉ tiếc rằng tôi không
thể giống như con sư tử vồ chú linh dương, chộp Phương Hồi bằng móng vuốt của
tôi, những đêm tối không chờ được cô cũng như không liên lạc được với cô, tôi
chỉ có thể nằm co ro trong nhà như một oán phụ, hút thuốc, suy nghĩrủa thầm
trong bụng, nhưng rồi lại dỏng tai lắng nghe động tĩnh ngoài hành lang.
Phương Hồi vào phòng rất
nhẹ nhàng, cô xoay tay nắm cửa, khẽ khàng đặt đồ đạc xuống, cố gắng không để túi giấy và túi nilon phát ra tiếng kêu sột soạt, sau
đó lại nhẹ nhàng đi ra.
“Về rồi à”. Trong góc nhỏ
tối om, tôi bất chợt lên tiếng.
Tôi đã từng hỏi cô tại
sao lại mang tên “Hồi”, cô nói là do ba cô trong thời gian về nông thôn lao
động, rời xa quê hương, lúc nào cũng chỉ mong sớm được trở về nhà, thế nên phản
ứng đầu tiên khi sinh đứa con đầu lòng là nhớ đến chữ “Hồi”, mẹ cô chê con gái
đặt cái tên này không mềm mại, thế là lại cho thêm bộ Thảo ở phía trên chỉ cỏ
cây hoa lá cho dễ thương. Tôi cảm thấy cô đã thực sự phụ lòng cái tên này, rõ
ràng là gửi gắm tình cảm nhớ thương quê nhà, muốn trở về nhà, nhưng lại thường
xuyên phiêu bạt ở nơi đất khách quê người. Tuy nhiên mặt khác, cô lại có nỗi
niềm lưu luyến với cái tên này, luôn khiến mọi người xung quanh phải nhớ đến,
cô quay về, hoặc không quay về.
“Hả...”. Phương Hồi không
nghĩ rằng tôi đang đợi cô, có phần sửng sốt.
“Em vừa đi đâu vậy?”. Tôi
ngồi dậy hỏi cô, thị lực của tôi không tốt, nhưng mũi lại rất thính, đây gọi là
sự bổ sung cho nhau của giới sinh vật, luôn có một cách giúp bạn phát hiện ra
điều bất thường của cuộc sống, cho bạn cơ hội để đưa ra phản ứng kịp thời.
Trên người Phương Hồi có
một mùi gì đó rất lạ, không phải là hơi người ồn ào trên đường phố, mà là mùi ở
một nơi nào đó rất lâu.
“Em ra... ra ngoài”. Cô
lắp bắp nói.
Tôi thở dài về tật cũ của
cô, chỉ cần có chuyện gì muốn giấu là lại nói lắp, có lẽ là do tật xấu từ thời
cấp hai để lại.
“Anh còn không biết là ra
ngoài à? Nếu em ở nhà thì việc gì anh phải mong đứng mong ngồi như vậy?”. Tôi
nói với vẻ bực bội: “Em cũng không cần thiết phải giấu anh, thực sự anh không
thích quan tâm đến chuyện của người khác như vậy đâu, cũng không theo dõi
chuyện riêng tư của em đâu, chỉ có điều lần sau đi đâu em nên nói một tiếng,
hiện tại không phải em sống một mình, dù gì thì cũng nên tự giác, lớn bằng ngần
này rồi, không biết thế nào là giúp đỡ lẫn nhau à! Ngày nào anh cũng mệt rã
rời, em đừng để anh phải lo lắng nữa được không?”.
Phương Hồi không nói gì,
cô lặng lẽ đứng ở đó, rõ ràng là người hơi khựng lại.
Tôi nghĩ có lẽ mình hơi
nặng lời, nhưng thực sự là tôi rất lo cho cô, cô nàng này quá ngờ nghệch, thật
thà, không phải là người sắc sảo, lại vô cùng cố chấp. Vứt cô nàng ở chỗ ai tôi
cũng không yên tâm, kể cả Aiba cũng không được, tôi sợ một ngày nào đó cô nàng
cũng bị Aiba dụ dỗ.
“Mệt rồi thì em đi tắm
trước đi, cứ tắm bên nhà anh ấy, tiết kiệm cho Aiba một chút”. Tôi bước đến kéo
Phương Hồi.
Cô không ngần ngừ mà hất ngay
tay tôi ra, sau đó lại có phần sững lại, cả hai đều tỏ ra ngại ngùng.
Tôi nhớ rất rõ, sau khi
sống chung với nhau, cô đã không còn từ chối sự tiếp xúc với “mục đích đơn
thuần” của tôi nữa.
Cuối cùng, bầu không khí
im lặng đã bị một người ngoài phá vỡ, một cậu Hàn Quốc mắt ti hí ở tầng dưới
lên gõ cửa phòng chúng tôi, gọi tên Phương Hồi bằng thứ tiếng Anh rất Hàn Quốc.
“Cái túi xách mà anh xách
đó, vừa nãy quên đưa cho em”. Cậu ta đứng trước cửa, một tay chống lên cửa,
chân khuỳnh khuỳnh với vẻ rất ta đây nói.
Tôi thầm nghĩ, nhà ngươi
tóc xịt ít keo, đầu đội