Snack's 1967
Năm Tháng Vội Vã

Năm Tháng Vội Vã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325025

Bình chọn: 9.00/10/502 lượt.

tự rót, anh dễ làm đổ vỡ các thứ lắm, không biết làm

vỡ bao nhiêu cái cốc rồi?”. Phương Hồi thu dọn sách vở, nhường cho tôi một lối

đi.

“Hê! Em hạ thấp ai vậy?”.

Tôi vừa cười vừa bê cốc nớc đến: “Anh chỉ hơi quáng gà thôi mà. Em không cho

phép một người đàn ông tuyệt vời của thế kỉ XXI như anh mắc một khuyết điểm nhỏ

nào à?”.

“Không...”. Phương Hồi

ngồi sang bên cạnh nói: “Hay là... hay là bật đèn đi, để em nghĩ cách khác, nếu

không xảy ra chuyện của em thì anh cũng không đến nỗi phải làm như vậy..

“Coi em kìa! Lại bắt đầu

làm khách rồi đấy. Em bảo bốn niềm vui trong cuộc đời, ‘Cửu hạn phùng cam vũ/

Tha hương ngộ cố tri/ Động phòng hoa chúc dạ/ Kim Bảng đề danh tính, kiểu gì

mình cũng dính đến một niềm vui chứ? Thế nên em đừng làm khách với anh! Nói cho

em biết nhé, ai mà ngăn anh ra tay nghĩa hiệp giúp đồng hương khi gặp hoạn nạn,

anh sẽ cho người ấy biết tay!”. Tôi vội trêu cô, nói thực là tôi cũng không

muốn cô rời khỏi nhà tôi, tôi thấy vui khi được chịu khổ cùng cô.

“Thôi anh cứ múa mép

đi!!”. Phương Hồi cười nói: “Anh cố gắng thêm một thời gian nữa, những ngày

tháng sung sướng cách chúng ta không xa nữa đâu”.

“Ừ. Mặc dù miệng thì đáp

vậy, nhưng trong lòng tôi lại không nghĩ thế, tôi chỉ muốn được sống gần cô

thêm ít ngày nữa: “Em kể tiếp đi, không ngờ Trần Tầm cũng đa sầu đa cảm đó nhỉ,

hơi một tí là khóc!”.

“Không phải”. Dường như

Phương Hồi có vẻ không vui: “Anh ấy cũng không hay khóc đâu…”

“Xí! Sau khi hết cấp một,

anh không bao giờ khóc nữa!”. Tôi nói rất oai hùng.

“Nhưng em cảm thấy khóc

ra được cũng rất tốt, ít nhất là có thể làm cho người khác thấy mình buồn hay

vui. Nếu như hai người yêu nhau, không có gì để khóc, cũng không có gì để cười

thì em đoán chắc tình yêu đó cũng chẳng bền vững. Hồi nhỏ vẫn hay hơn cả, anh

xem bây giờ người ta lớn rồi, không đoán được tâm trạng của họ nữa, chán chết

đi được”.

Phương Hồi nói rất bình

thản, tôi biết thực ra là cô đang bênh Trần Tầm, tôi cũng thừa nhận rằng sau

khi lớn lên, ít nhiều chúng ta đều đang ngụy trang, không tùy tiện bộc lộ niềm

vui, nỗi buồn của mình, tất cả đều như vậy. Nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy

có gì đó không thoải mái, tôi có phần ghen tị với người ở độ tuổi đó có thể ôm

Phương Hồi mà khóc, cô có thể thỏa sức yêu, thỏa sức gây tổn thương, còn tôi

ngay cả bảo vệ cũng phải giấu giấu giếm giếm không dám nói.

“Sau đó thì sao?”. Tôi

vừa rủa thầm sự vô tích sự của mình, vừa hỏi.

“Sau đó thì...”. Phương

Hồi thở dài, chậm rãi kể tiếp.

Hôm đó sau khi về nhà,

Trần Tầm vẫn không kìm được mà gọi ngay điện thoại cho Đường Hải Băng, đối

phương vừa nhấc máy cậu đã nổi nóng bổ đầu tới tấp, hỏi thăm tổ tiên tám đời

của Đường Hải Băng, Đường Hải Băng bị chửi, không hiểu đầu đuôi ra sao, một hồi

lâu mới vỡ lẽ Trần Tầm đang nói chuyện gì.

“M.kiếp! Không phải tôi

làm thật mà! Nếu tôi mà sắp đặt thì tôi chỉ đáng là cháu của thằng Tôn Đào! Ông

học đứng thứ mấy của khối mà để não úng thủy vậy. Ông cứ thử nghĩ mà xem, cho

dù tôi không ưa Phương Hồi thì cũng không thể xử lí luôn cả ông đúng không?”.

Đường Hải Băng cũng nổi cáu, ra sức

Trần Tầm thần người ra

một lát, cậu nghĩ Hải Băng nói cũng có lí, cậu ta không thể đánh cả cậu được,

nhưng bề ngoài vẫn không chịu buông tha: “M.kiếp! Có khi ông không nói rõ với

bọn nó, bọn nó mới đánh luôn cả tôi! Cũng có thể là ông cố tình chơi bài khổ

nhục kế! Nếu không chẳng có ai đang yên đang lành lại gây sự với hai đứa học

sinh như bọn tôi cả! Phương Hồi nói bọn nó còn có đồng bọn nữa, nấp dưới chân

cầu vượt để đợi bọn chúng, cậu ấy biết thằng đó, trước đây chơi với bọn ông!”.

“M.kiếp!”. Đường Hải Băng

bắt đầu cáu: “Nếu tôi mà giỏi giang như vậy thì năm xưa cũng đã vào học trường

F rồi! Gì đến nỗi bây giờ phải lang thang thế này! Sao ông không nghĩ con bé

Phương Hồi ranh ma đó đổ oan cho tôi hả? M.kiếp! Tôi thấy nó bỏ bùa ông thật

rồi!”.

“Không thể! Đó là do ông

không nhìn thấy hôm nay bọn tôi thảm hại như thế nào đâu!”. Trần Tầm la lớn.

“Hừ, để tôi nghĩ xem

nào... ừ... có khi là thằng Chuột làm, ông đợi lát, m.kiếp, để tôi hỏi nó xem

thế nào, nó mà dám động đến ông, tôi sẽ cho nó biết tay!”. Đường Hải Băng cáu

lắm, đầu bên kia điện thoại “cạch” một tiếng, không biết cậu ta đã bẻ gãy cái

gì.

“Cũng không cần thiết

phải làm như vậy, nhưng ông phải nói với chúng nó rằng đừng gây chuyện với

Phương Hồi nữa! Lần này có mặt Phương Hồi, lần sau tôi sẽ không khách khí với

bọn chúng đâu! Tôi bất chấp đấy, cho dù đó là ai!”. Trần Tầm nói rất nghiêm

túc.

“Thôi đi ông! Ông thì làm

được gì! Đừng nói điều đó với tôi! Nói cho ông biết nhé, khôn hồn thì ông học

hành cẩn thận cho tôi! Năm xưa ông vào được trường F tôi mừng biết bao! Gọi

điện thoại cho từng nhà hàng xóm cũ để báo tin, lại còn làm mẹ tôi tức, tẩn cho

tôi một trận nữa, nếu vì chuyện này mà bị nhà trường đuổi học thì tôi xem ông

sẽ ăn nói thế nào!”. Đường Hải Băng khẽ cười nói: “Ông yên tâm, nếu đúng là bọn

nó làm thật thì chắc chắn tôi sẽ không cho chúng nó gây sự với ông nữa đâu.

Nhưng tô