
, dù có chết
cũng không chia tay!”. Trần Tầm cũng bật khóc, trong độ tuổi con trai vẫn có
thể khóc một cách thoải mái này, vì sợ chia tay mà cậu nước mắt giàn giụa.
“Không phải thế... cậu
cũng nhìn thấy rồi đấy, không phải tại cậu không tốt, mà là tớ... chắc chắn đám
người hôm nay tìm cách gây sự với tớ... nếu không cũng đã không như vậy..
“Không thể!”. Trần Tầm ôm
chặt cô, không cho cô giãy giụa: “Cậu là con gái, gây sự gì với bọn nó chứ? Mấy
thằng đó là đám lưu manh! Tớ hứa là sau này sẽ không bao giờ gây gổ với chúng
nữa!”.
Phương Hồi cười đau khổ
nói: “Cậu không nhìn thấy, bọn họ không chỉ có ba người đâu, vừa nãy bọn họ
xuống cầu thì có một gã bước đến nói chuyện, gã đó tớ quen, cũng là bạn của Lí
Hạ, trước đây hay chơi với đám Hải Băng... Cậu vẫn chưa hiểu à? Bọn mình không
còn cách nào để đến với nhau được nữa, người bạn thân nhất của cậu không muốn
cho bọn mình đến với nhau, tớ cũng không muốn gặp cậu ấy nữa, bọn tớ không ai
nhượng ai, kể cả tớ có nhượng bộ cũng chẳng giải quyết được gì... nhìn thấy cậu
như vậy tớ không chịu nổi, thật đấy... tớ không chịu nổi…”
Phương Hồi không nói tiếp
được nữa, cô gục xuống vai cậu bạn mà mình quý mến nhất và khóc nức nở, cô sợ
hãi, cũng không thể nào lí giải, cô cảm thấy mình đã quý mến Trần Tầm rất thật
lòng, cũng không làm chuyện gì có lỗi với cậu, nhưng cuối cùng lại thành ra như
vậy.
“Đường Hải Băng đúng
không? Thế từ nay trở đi bọn mình không gặp cậu ta nữa, chỉ chơi với Triệu
Diệp, Kiều Nhiên, Gia Mạt thôi, bọn mình cố gắng học hành cho tốt, thi trường
đại học ở nơi khác, đi thật xa, có được không? Phương Hồi, tớ không chia tay
với cậu đâu, tớ năn nỉ cậu đấy, tớ thích cậu, tớ không muốn chia tay, thật sự
không muốn...”. Trần Tầm túm chặt bờ vai gầy guộc của Phương Hồi, nói gấp gáp
bên tai cô.
Phương Hồi cũng không
chịu được nữa, cô đã khóc nức nở, nói ngắt quãng: “Tớ... cũng thích cậu, thích
vô cùng... thích vô cùng... tớ cũng không muốn... chia tay…”
“Thế thì bọn mình không
chia tay! Mãi mãi không bao giờ chia tay!”. Trần Tầm nói rất quả quyết.
Hai đứa ôm nhau rất lâu
rồi mới từ từ buông ra, cả hai đều không nhắc đến từ chia tay nữa, trải nghiệm
ban nãy khiến chúng cảm thấy vô cùng khổ sở và sợ hãi, chia tay không chỉ nói
rồi để đó, mà thực sự xé nát tâm can, chúng sẽ không thể chịu nổi nếu điều đó
xảy ra.
Trần Tầm nắm tay Phương
Hồi đến tận bến xe bus, cậu đi rất chậm, thỉnh thoảng lại dừng nhìn Phương Hồi.
Mắt Phương Hồi đã khóc
sưng húp, cô lấy tay che mặt mình nói: “Nhìn gì vậy... tệ lắm phải không?”.
“Không tệ đâu”. Trần Tầm
cười gọi: “Phương Hồi...”
“Ơi...”.
“Không có gì cả”.
“Phương Hồi!”.
“Gì vậy?”.
“Không có gì cả”.
“Phương Hồi!”.
“Cậu sao vậy!”. Phương Hồi
dừng lại, nhìn Trần Tầm với vẻ bất lực.
“Hê hê, tớ chỉ gọi vậy
thôi, tớ rất thích nghe cậu đáp”. Trần Tầm ngại ngùng nói: “Xe đến rồi, cậu lên
xe đi, tối tớ sẽ gọi điện thoại đến nhà bà cậu”.
Nhưng Phương Hồi lại
không nhúc nhích, Trần Tầm nhìn cô với vẻ thắc mắc, cô đỏ bừng mặt nói:
“Đứng... đứng với tớ một lát nữa nhé, tớ cũng rất thích nghe cậu gọi tớ…”
Má Trần Tầm sưng vù, cậu
mỉm cười rất tươi rồi cất giọng gọi tiếp: “Phương Hồi”. Phương Hồi cũng nhẹ
nhàng đáp lại: “Ơi”.
Bọn họ để bốn chuyến xe
chạy qua, trời đã tối dần, đột nhiên Trần Tầm giậm chân nói: “Gay rồi!”
Phương Hồi giật nảy mình,
vội hỏi: “Có chuyện gì vậy?”.
“Đình Đình còn đang đợi
tớ trước cửa bãi đỗ xe! Sao tớ lại quên béng nhỉ! Tớ phải sang xem thế nào đã!
Tối tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu!”.
“Ừ, cậu đi đi”. Phương
Hồi bình thản đáp, thực ra cô cũng biết, mặc dù Trần Tầm hứa từ sau sẽ không đi
chơi cùng bọn họ nữa, nhưng cậu và đám Đường Hải Băng chơi với nhau từ nhỏ, làm
sao có thể dễ dàng dứt bỏ tình cảm này?
Bóng cao lớn, tuấn tú của
Trần Tầm lao như bay trên cầu vượt bộ, Phương Hồi đứng dưới nhìn và khẽ thở
dài.
Khi Trần Tầm có mặt ở bãi
đỗ xe, Ngô Đình Đình đã ra về từ lâu, bên cạnh chỗ Trần Tầm để xe đạp vẫn còn
lưu lại hai chữ nghiêng ngả “BYE BYE” được viết bằng gạch đỏ.
Trần Tầm nhìn trò trẻ con
này, bất giác thấy hơi hụt hẫng. Cậu nhớ lại cảnh hồi nhỏ, Ngô Đình Đình mặc
váy hoa, chân đi dép nhựa, ngồi dưới đất vẽ ô chơi nhảy lò cò, cũng nhớ lại vừa
nãy mình đã hứa hẹn với Phương Hồi từ nay sẽ không gặp đám bạn thời để chỏm
nữa, đứng giữa hai bên, đột nhiên cậu cảm thấy vô cùng chán nản,">
“Lúc đó cậu ấy khóc thật
à?”. Trong bóng tối, tôi mò mẫm cốc nước và hỏi. Vì muốn tiết kiệm điện, thế
nên thời gian đó, buổi tối tôi và Phương Hồi không bật đèn, để cho khỏi ngại
khi hai đứa chỉ biết nhìn nhau, tôi đành bảo cô kể chuyện.
“Vâng, khóc thật... Ấy!
Cẩn thận! Đừng chạm vào bên phải!”. Phương Hồi kêu lớn.
Khả năng quan sát trong
bóng tối của Phương Hồi tốt hơn tôi, kịp thời ngăn tôi không gạt chiếc cốc mà
Hoan Hoan để lại xuống đất, giúp nó tránh được số phận vỡ tan thành những mảnh
vụn.
Tôi vội dịch nhẹ chiếc
cốc có chú gấu nhỏ đó ra giữa tủ và hỏi: “Em uống nước không?”.
“Em không... anh đừng làm
nữa, muốn uống em cũng sẽ