
i vẫn giữ nguyên câu đó, bản chất của chuyện này nằm ở phía Phương Hồi,
tôi không thể cam đoan sẽ thế nào, năm xưa không phải mỗi tôi là bạn thân của
Lí Hạ, không phải mỗi tôi bị ám ảnh bởi chuyện này, thế nên tôi cho rằng, ông
nên chia tay với con bé đó, điều kiện của ông tốt như vậy, đã là vàng thì ở đâu
chẳng tỏa sáng, sợ không tìm được đứa nào hơn con bé Phương Hồi à? Nó cũng chỉ
là một đứa bình thường, hơn nữa lại có tiền án, tôi cũng thấy lạ, không hiểu
ông chấm nó ở điểm nào”.
“Thôi thôi thôi! Đừng
nhắc chuyện này với tôi nữa!”. Trần Tầm bực bội nói: “Tôi cũng thắc mắc về mấy
người, thời buổi nào rồi mà còn coi mình là Lưu Bị à? Đâu có phải là anh em gì
ghê gớm đâu mà suốt ngày nghĩ đến chuyện rửa hận, báo thù cho nhau, có giỏi thì
đi kiếm một thằng mà đâm! Gây lộn với đứa con gái có gì là ghê gớm!”.
“Hừ, sớm muộn gì cũng có
ngày xử lí thằng đó, nó chạy không thoát đâu. Còn về Phương Hồi, không thể nói
là không liên quan gì đến nó, năm xưa Lí Hạ ngồi canh chừng bọn trấn lột ở cổng
trường, Phương Hồi biết rõ hơn ai hết, nhưng nó chẳng bao giờ ngăn lại, cũng
chẳng thèm khuyên nhủ gì hết. Sau đó Lí Hạ chết, nó lại co giò chạy nhanh nhất.
Hạng con gái như nó, chỉ có ông mới coi là bảo bối! Cho không tôi tôi cũng
chẳng thèm!”. Đường Hải Băng cười gằn nói.
“Ông im ngay đi! Không
nói chuyện với ông nữa, nói với ông ông cũng không hiểu! Tóm lại là tôi thích
Phương Hồi, bất kể ai bắt nạt cậu ấy tôi đều không cho phép! Thôi nhé!”.
Trần Tầm cúp máy trước, quay
về phòng nằm vật xuống giường, cậu rất bực, nhưng lại không biết rốt cuộc là
bực ai.
Sau ngày sinh nhật nhuốm
mùi máu đó, bọn họ lại quay trở về với cuộc sống quy củ trong trường học. Mặc
dù lại phải dậy sớm, mặc đồng phục, làm bài tập, làm bài thi, nhưng Phương Hồi
lại rất thích sống cuộc sống như vậy, rất yên ổn, không sợ bị xâm hại, quấy
rối. Dù là cuộc sống thời học sinh hay yêu đương cũng vậy, không phong hoa
tuyết nguyệt lãng mạn gì, cái khắc cốt ghi tâm hơn cả là cảm giác hàng ngày
được ở bên nhau.
Chính vì vậy trong ngày
khai giảng, Phương Hồi vô cùng phấn chấn như được tắm trong gió xuân, cười rạng
rỡ chào hỏi bạn bè.
Kiều Nhiên bước đến bên
cạnh cô hỏi: “Có gì mà vui vậy? Tớ thấy cả lớp mình, mỗi cậu là vui nhất! Mọi
người đều muốn được nghỉ thêm ít ngày nữa!”.
“Vậy à?”. Phương Hồi vừa
thu bài tập vừa cười nói: “Đi học cũng vui chứ, không phải ngày nào cũng được
gặp nhau đó sao?”.
“Ừ!”. Kiều Nhiên cười
cười, nói: “Hôm đó tập múa xong, cậu và Trần Tầm đi đâu vậy? Bọn tớ còn bảo rủ
nhau đi ăn thịt xiên nướng, sau đó chẳng thấy bọn cậu đâu nữa”.
“Ờ... tớ có chút
việc...”. Phương Hồi lắp bắp: “Đếm hộ tớ với”.
Kiều Nhiên đón lấy chồng
vở: “Thế hôm nay sau khi tan học bọn mình đi nhé, chắc hôm nay cũng không có
nhiều bài tập đâu”.
“21, 22, 23... Ừ... !”.
Phương Hồi chỉnh lại cho thẳng chồng vở, nói: “Chỗ cậu có bao nhiêu quyển?”.
“20, sao lại thiếu 2
quyển nhỉ? Để tớ đếm lại lần nữa xem sao!”. Kiều Nhiên cau mày nói.
“Không cần đâu, vừa nãy
tớ đã đếm một lần rồi, đúng là còn thiếu 2 quyển thật, ai chưa nộp bài tập hè
nhỉ?”. Phương Hồi ngẩng đầu lên nói.
“Tớ tớ tớ! Đợi lát đã!
Xong ngay đây!”. Triệu Diệp giơ tay lên nói, Lâm Gia Mạt đứng sau giục giã với
vẻ sốt sắng: “Mau lên! Mau lên!”.
Phương Hồi và Kiều Nhiên
bước đến ngó thì thấy Triệu Diệp đang tốc kí bài tập của Lâm Gia Mạt, Kiều
Nhiên liền cười nói: “Tớ đoán ngay là hắn mà! Lần nào cũng vậy, nước đến chân
mới nhảy, Gia Mạt lần sau đừng cho hắn mượn nữa! Không thể chiều cái tật xấu đó
của hắn được!”.
“Hê! Kiều Nhiên, ông thật
bủn xỉn!”. Triệu Diệp hậm hực nói.
“Chép mau lên!”. Lâm Gia
Mạt đập bốp tay xuống lưng Triệu Diệp và nói với vẻ ấm ức: “Tớ đâu có nghĩ hắn
lại thiếu nhiều như vậy! Lần sau không bao giờ cho mượn nữa!”.
“Thôi nhanh lên, cô chủ
nhiệm sắp đến đấy”. Kiều Nhiên nói: “Gia Mạt, vừa nãy tớ đã hẹn với Phương Hồi
rồi, tối bọn mình sẽ đi ăn thịt xiên
“Hay quá!”. Lâm Gia Mạt
hào hứng nói: “Nhưng bọn mình đừng ăn thịt xiên nữa, tớ thấy ngấy lắm rồi, hôm
nay đi ăn lẩu cay nhé!”.
“Lẩu cay hả? Thế thì mất
thời gian lắm!”. Phương Hồi nói.
“Không phải nồi lẩu bình
thường đâu! Cũng dạng như thịt xiên, nhưng cho vào nồi nhúng, thơm lắm, cậu đi
rồi sẽ biết!”. Lâm Gia Mạt nói.
Trần Tầm từ ngoài cửa lớp
chạy vào, ngồi xuống cạnh Triệu Diệp nói: “Vẫn còn chép à? Mau lên, cô chủ
nhiệm đến bây giờ đấy! Tôi vừa từ văn phòng lên!”
“Phù! Xong rồi!”. Triệu
Diệp gấp sách lại và tung sang cho Phương Hồi, nói: “Tay tớ sắp gãy rồi! Sao
đếch gì mà lắm thế!”.
Lâm Gia Mạt trợn mắt nhìn
cậu ta nói: “Đáng đời! Trước đó thì làm gì! Ấy! Phương Hồi! Tách vở bọn tớ ra,
đừng đặt gần nhau! Đáp án giống nhau, nhìn là biết chép của nhau!”.
“Mệt chết đi được! Hôm
nay tan học tớ phải ăn một bữa cho đã!”. Triệu Diệp thở phù nói.
“Ăn gì vậy!”. Trần Tầm
hỏi.
“Lẩu cay, chỗ Gia Mạt tìm
được, vừa mới bàn nhau xong, cùng đi nhé!”. Triệu Diệp nói.
“Ok thôi!”. Trần Tầm cười
cười, lấy sách vở ra ngồi ngay ngắn lại.
Đến giờ tan học, mấy đ