
ếp tục làm việc.
Nhưng vừa mới xoay người, đã bị người phía sau làm cho giật mình.
“Oa!” Cái cốc trên tay suýt chút nữa đổ xuống.
“Cẩn thận, quần áo của tôi rất quý đó.” Người phía sau vội vàng lui nửa bước, đúng là CEO của Ngải Bảo, Tiền Quán Kiệt.
“Vậy anh cũng không cần phải đứng phía sau dọa người như thế!” Người này chắc là đã ở trong văn phòng cô được một lúc đi, thân là ông chủ, lại không giống ông chủ một chút nào.
“Tôi tới đây quan tâm chút.” Bị nhân viên rống giận, hắn lơ đễnh, chỉ có biểu hiện phong độ. “Thế nào, cô cùng A Nghiêu “xác định”?”
Hai người đều đã kết giao một thời gian, câu “Xác định” kia rất có ý tại ngôn ngoại, đối mặt với tên không đứng đắn như thế,
Thư Muội Dao quyết định làm như cái gì cũng chưa nghe thấy.
“Tôi trở về làm việc.” Làm ơn buông tha cô đi.
Lướt qua cái bàn trực tiếp vòng qua hắn, Thư Muội Dao trở lại vị trí của mình.
Tiền Quán Kiệt cũng đi theo. Vị trí hiện tại của cô vẫn là chỗ đầu tiên cô chọn.
“A Nghiêu kia mấy ngày nay khuôn mặt vô cùng rạng rỡ, tôi nháo cậu ta, cũng không tức giận, tình trạng “ngốc” gần như có thể so sánh với lúc cô đồng ý cùng cậu ấy kết giao.” Hắn trực tiếp ngồi bên cạnh bàn, cầm lấy vật để bàn nhỏ ngắm nghía.
Thư Muội Dao liếc hắn một cái. “Không cần loạn nháo người ta.” Hơn nữa anh ấy cũng không “ngốc”.
“Đau lòng?” Hắn giơ lên nụ cười xấu xa.
Ánh mắt nhìn lên trên. “Nếu anh không nghĩ đến làm việc, có thể không cần đến công ty.”
“Tôi đến công ty cũng có thể không cần làm việc.”
Hắn nhún vai. Dù sao hai CEO của Ngải Bảo, một tên chủ nội, một tên chủ
ngoại. Hắn vừa vặn là phụ trách ra bên ngoài đi xuất đầu lộ diện làm
bình hoa.
Thật sự là một nửa phút cũng không thể chịu được tên đàn ông không
đứng đắn này! Người như thế này cũng có thể mở công ty làm ông chủ, hơn
nữa theo như cô biết, còn kiếm không ít tiền, thật sự là không có lương
tâm. Thư Muội Dao oán thầm.
“Dù sao anh cũng đã đến đây, thì đi hỗ trợ làm chút chuyện đi,e trong phòng làm 3d muốn mua đồ ở trung tâm thương mại, cần giúp đỡ.” Cô lấy đồ trên tay hắn ra, trực tiếp giao công việc cho hắn.
“Cô làm sao mà biết?” Hắn nhướng mày.
“Tôi mỗi ngày đều ở trong công ty thì làm sao mà không biết.” Cô kỳ quái nhìn hắn. “Ấn Nghiêu nói anh rất lợi hại, nếu đến công ty, phải đi trợ giúp nha.”
Mà cô biết, công ty Ngải Bảo này cùng công ty bình thường không giống nhau lắm, công ty bình thường đều là ông chủ cam kết với nhân viên,
tiền kiếm được rơi hết vào túi ông chủ, rồi mới phát cho nhân viên tiền
lương, tiền thưởng. Ngải Bảo thì có vẻ như là hợp tác quan hệ bạn bè,
bán đi một dự án, công ty rút thành ba, làm như song phương giao tiếp
nghiệp vụ rút một chút thành năm, mặt khác chia đều năm mươi năm mươi
cho những người phụ trách dự án.
Sau khi biết được những điều này, cô mới biết bạn trai kiếm được rất nhiều tiền.
Công ty chỉ có mình anh làm nghiệp vụ, trừ bỏ tình huống chương trình anh viết bị một công ty bên ngoài trực tiếp mua ra, đại đa số dự án đều có phần anh.
Mà Tiền Quán Kiệt thân là CEO công ty, tiền lương của hắn là do nhân
viên cố gắng mới có, hẳn là miễn phí hỗ trợ cũng vậy. Thư Muội Dao cho
rằng như thế. (aoi: ai đọc kh hiểu đừng kêu bạn =__=)
Người đàn ông vốn đang mỉm cười, vẻ mặt khẽ biến, hắn sâu xa khó hiểu nhìn cô.
“Dao Dao, có muốn suy nghĩ làm bạn gái tôi hay không? Tôi so với A Nghiêu không hề kém nha.”
Lời hắn nói rước lấy một cái trừng ngoan (độc).
Luận về bên ngoài, Tiền Quán Kiệt cho rằng, nhìn tổng thể, quả thật
phù hợp với tiêu chuẩn mĩ nam đương thời, kỳ thật không chỉ có hắn, còn
có tên siêu cấp quái già Cao Diệc Tường kia, càng không nói cái bộ dáng
khốc khốc kia, cũng có tiềm lực mê đảo người khác phái.
So sánh tiếp dưới, Chung Ấn Nghiêu mặt đẹp thì đẹp thật, nhưng tương
đối rất là quy củ, chỉ cần anh không mở miệng — ách, phải nói, cả ba tên này không nên mở miệng. Bọn họ một khi mở miệng, mị lực cấp lũy thừa
cũng thẳng tắp rơi xuống. Nhưng Thư Muội Dao đã chìm đắm trong bể tình,
hoàn toàn không thấy bạn trai nói chuyện có vấn đề gì, thậm chí cảm thấy khi anh ngốc lên bộ dáng đến là đáng yêu.
Mà người kia hành căn thế nào? Mà dám so sánh cùng bạn trai thân ái của cô!
“Anh kém hơn.” Cô lạnh nhạt nói. “Không nghĩ muốn giúp đỡ, thì về văn phòng anh đi!” Tức chết người đi được.
Tiền Quán Kiệt bị phản ứng của cô chọc cười.
“Ai, tôi đây là khen cô nha.”
“Không cần.” Tên quỷ tự đại. Cô ghét nhất người như vậy!
“Tiểu thư, tôi là CEO nha.”
“Nếu dự án của mọi người không được đưa ra, tiền lương của tôi cũng sẽ không có tin tức.” Cô nhắc nhở hắn, tiền lương của hắn cũng nhờ thế mà có, muốn lĩnh tiền lương, phải đi làm việc.
Tiền Quán Kiệt tràn đầy ý cười nhìn cô. Công ty thành lập đến nay,
hắn không phải không bị người khác niệm qua, nhưng mà vừa mới vào công
ty không lâu, còn thái độ trực tiếp như thế, cô chính là người đầu tiên.
Từ sau khi cô đến đây, tiếng kêu rên trong công ty cũng ít đi, không
chỉ phòng trà có đầy đủ đồ uống, cô còn chủ động giúp đi pha trà, ngoài
trừ cơm trưa sớm hơn, thỉnh thoảng còn có