
mặt bị dọa đến thế.” Anh cười, dùng chóp mũi cọ xát cô.
“Em……” Cô trợn trừng mắt. “Em muốn hỏi……” Anh quả thật dọa đến cô.
“Chính là muốn nói cho em thôi.” Anh nhẹ giọng nói.
Nụ cười trước mắt, không báo động trước hại cô tầm mắt mờ mịt, hốc mắt đỏ lên.
“Em sao thế.” Mặc dù cố nhịn không cho nước mắt rơi xuống, anh vãn nhìn ra bạn gái như đang chực khóc, vừa cười vừa hôn cô mấy cái. “Quỷ khóc nhè, anh muốn em cười.”
“Em còn chưa cười anh, anh dám cười em!” Hít hít cái mũi, cô lập tức nín khóc mỉm cười.
“Cười anh cái gì?” Lập tức lại là vẻ mặt ngoài dự đoán.
“Nhiều a.”
“Ai, lần đầu tiên kia không thể tính nha!” Tiếp theo giây, anh lập tức phản ứng, “Anh không phải cố ý rất tốn, hơn nữa anh liền lập tức bồi thường cho em –”
“Ai nói với anh cái đó!” Mặt cô hồng lên che miệng của anh, nhưng lại bị vặn bung ra.
“Anh muốn làm rõ nha, ai lần đầu tiên đều –” Miệng lại bị bưng kín.
“Được rồi, em biết em biết.”Ở cùng nhau đã được một tháng, cô thỉnh thoảng vẫn không đỡ được anh. “Không cho phép nói tiếp!” (aoi: chết thật mik chả hiểu gì cả =..=)
Anh lại đem tay vặn xuống dưới, còn nhân cơ hội hôn trộm lòng bàn tay cô vài cái, “Được rồi, em bảo không nói sẽ không nói.”
Bên môi nhịn không được mỉm cười, khi bạn trai buông tay cô ra, Thư
Muội Dao chủ động chuyển người ôm lấy anh, cho anh một nụ hôn thật dài.
Mấy cô bạn gái trước của anh toàn bộ đều mắt mù, mới đem một người
đàn ông chất lượng tốt thế này quăng đi. Cô cảm khái đồng thời, càng cảm may mắn.
“Nghiêu, lúc trước anh rốt cục kết giao với bao nhiêu cô gái nha?” Nằm ở trên giường, cô cao hứng hỏi.
Nghe vậy, Chung Ấn Nghiêu lập tức cảm thấy như lâm đại địch.
“Em nghĩ cái gì?” Sẽ không phải là lật nợ cũ, muốn bỏ anh đi?
“Tò mò.” Cô búng cái trán anh một cái. “Trả lời!”
“Nha……” Thoạt nhìn rất không tình nguyện, anh kéo dài âm cuối hồi lâu, mới chậm rãi đưa ra đáp án. “Năm.”
“Năm?”
“Kết giao lâu nhất là năm ngày, ngắn nhất là tám giờ.” Hơn nữa thời gian kết giao càng dài, tình huống chia tay lại càng thảm thiết.
“Nhớ rõ cũng thật rõ ràng.” Cô hừ hừ hai tiếng.
Người đàn ông bên cạnh ôm chặt cô, lập tức đầu hàng. “Là em muốn anh nói!” Ai bảo anh trí nhớ tốt vậy chứ!
“Đùa anh thôi!” Cô cười. “Em còn muốn cám ơn bọn họ a, là bọn họ không có mắt, nên mới có thể làm cho em đến với anh.”
“Tiểu Dao……” Chung Ấn Nghiêu cảm động một phen. “Anh là của em.” Anh gắt gao ôm chặt cô.
“Khụ…… Không thở được……” Thiên hạ trong lòng anh buồn bực giãy dụa.
“Bọn họ đều nói anh rất nhàm chán, không biết gì về quần áo, nói chuyện phiếm cũng không biết trả lời.” Biết bạn gái để ý như thế, anh mở máy hát cáo ngự trạng. “Nhưng là anh lại chưa thực sự cùng người ta nói chuyện phiếm……” Quần áo trang phục cũng hoàn toàn không ở phạm vi hiểu biết của anh, mỗi lần bị đội mũ “Tội danh” này nọ, anh đều cảm thấy vô tội.
Càng khó hiểu hơn, là mỗi lần được cô gái nào tỏ tình, đối phương ngoài miệng đều nói rất “Thưởng thức” anh, kết quả không bao lâu liền thay đổi cách nói, ghét anh giống như
con rệp vậy. Hơn phân nửa thời gian đều chôn đầu trong sách như anh, đối với chuyện trai gái kết giao vốn có khát khao, nhưng trải qua bao lần “Tàn phá”, tự tin cũng bị hủy sạch sẽ, sau đó rõ ràng xin miễn chuyện tỏ tình, trốn người khác phái rất xa.
Thẳng đến khi gặp được cô.
Lúc này Thư Muội Dao đổi lại ôm chặt anh.
“Đừng nghe bọn họ nói linh tinh, anh là bạn trai em, em biết anh có bao nhiêu tuyệt vời.” Là bọn họ không biết thưởng thức, đã vậy còn công kích anh, thật sự là vương bát!
Cô tuyệt đối sẽ hảo hảo quý trọng anh.
“Tiểu Dao……” Anh vùi vào ngực cô, làm bạn gái giống như gà mái bảo vệ gà con, che chở anh dưới người cô.
Cùng bạn trai mỗi ngày đều ở trong thế giới hai người, ngày cuối tuần này, Thư Muội Dao cuối cùng bị hai vị cùng phòng kẹp hai bên, dứt bỏ
bạn trai, cùng các cô ra ngoài dạo phố.
Trước kia phải làm việc nhiều, cho dù nghỉ ngơi cũng không nhất định
có thể xếp hàng cả ngày, rất ít có thời gian thảnh thơi đi dạo trên
đường. Hiện tại công việc giờ có hai ngày nghỉ, cô cuối cùng có thể
hưởng thụ chút nhàn nhã, cùng nhóm bạn đi chơi một chút.
“Dao Dao, mau tới đây, thử mặc cái này!” Chung Hân Di bắt lấy một bộ quần áo ngoắc cô.
“Khăn quàng cổ này nhìn rất đẹp, cũng sắp năm mới rồi, có thể mua màu đỏ.” Văn Bội Vân cũng hỗ trợ đề nghị, mạnh mẽ tuyên truyền.
Mới đi dạo chưa được mấy giờ, trên tay đã túi lớn túi nhỏ, Thư Muội Dao cầu xin tha thứ, “Đủ chưa?”
“Nào nha, quần áo của cậu rất ít!” Hai người trăm miệng một lời.
“Dù sao cậu cứ mua tận lực đi, anh trai tớ sẽ thanh toán.”
Xem Thư Muội Dao thật vất vả bỏ lệnh cấm, biết phải yêu bản thân một
chút, hai cô bạn cùng phòng lại đang có cùng chí hướng, nhiệm vụ hàng
đầu chính là làm cho cô thỏa mãn dục vọng mỗi cô gái đều có — mua sắm!
Hơn nữa là điên cuồng mua sắm!
“Tớ sẽ tự trả tiền!” Cô gầm nhẹ.
Cô vừa mới lĩnh phần tiên lương đầu tiên không lâu, đối với sự hào
phóng của công ty rất hoảng sợ, không chỉ tiền lương, tiền thưởng rất
cao, gần như bằng ba phần công việc kia gộp lại, có tiêu một chút