
ông thể hai mặt lấy
lòng, đến cuối cùng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Dù sao, Hoàng Thượng cũng sẽ nhất định phải sủng hạnh phi tử, ai cũng sẽ có phần, không cần vội vã, cứ từ từ chờ là sẽ đến lượt mình thôi,
làm chi gấp gáp như vậy ?
“Tiểu Song Tử, ngươi nói xem ta nói như vậy là có đạo lí không ?”
Thanh Vũ từ chối cho ý kiến.
Hiện tại mỗi đêm canh ba, bọn họ đều đến Lê Bình điện, này cũng không phải nằm trong ước định, chính là chẳng hiểu sao cứ đến giờ, chân liền
tự động hướng nơi này đi đến. Mỗi lần như vậy y đều sai người chuẩn bị
một bàn thức ăn nhẹ, còn nàng thì mang đến là những câu chuyện, những
tiếng cười khiến y thoải mái, cùng nhau tán gẫu mọi chuyện trên trời
dưới biển.
Chính là gần đây, chủ đề tán gẫu của họ thường xoay quanh vấn đề hành phòng này.
“Ai, thật là, làm gì mà phải gấp như vậy ? Hoàng Thượng cũng chỉ có
một, muốn y mỗi ngày đều ra trận, đối long thể cũng là không tốt lắm,
ngươi thấy đúng không?” Nguyễn Chiêu Hỉ vô tâm quay sang nhìn hắn hỏi.
Những lời này, là nàng đứng dưới tư cách một quản sự của Kính Sự
phòng nói ra, thuận miệng mở đầu một đoạn tán gẫu. Nàng phẫn nam trang
cũng khá lâu rồi, mười lăm tuổi đã trà trộn vào Tể tướng phủ làm đương
sai, sớm luyện nàng thành một con người nói chuyện cũng như xử sự không
chút cố kị, cơ hồ sắp quên đi chuyện giữa nam nữ có nhiều điểm khác
biệt, cần lưu tâm.
Nhưng dù là vậy, nàng đối với mấy chuyện nam nữ kia vẫn là chưa hiểu
rõ hết, thế nên mới có thể nói ra những câu không chút ngượng ngùng nào
như vậy.
Thanh Vũ mày kiếm nhíu chặt, căn bản không nguyện ý quan tâm đến vấn đề mà nàng nói tối nay.
Trừ bỏ chính mình là đối tượng bị thảo luận ở bên ngoài, còn bởi vì
nàng vẫn là một cô nương. Có khi, hắn tổng nhịn không được tưởng nàng
rốt cuộc là đánh không nên, vì sao giọng nói chẳng thể phân biệt được,
nếu không phải hắn đã nhìn thấy nàng quấn khăn trắng ở ngực, thật đúng
là sẽ bị nàng giấu giếm..
“Ai, cho nên nói, nếu Hoàng Thượng nguyện ý quảng bố mưa móc thì tốt rồi.”
“…… Đủ rồi.” Nhẫn nại đã đạt đến cực hạn, hắn lạnh lùng đánh gãy lời nàng.
Nguyễn Chiêu Hỉ cũng là lơ đễnh, ngước mắt lên nhìn hắn, hỏi:“A,
ngươi nghĩ coi Hoàng Thượng phải chăng thật sự là đoạn tụ chi phích ?
Không biết lần tới ta có nên đến Thái Y viện lấy ít dược bí truyền,
giúp Hoàng Thượng trợ hứng?”
Thanh Vũ cúi mặt xuống, khóe mắt nổi đầy gân xanh.“Chưa được Hoàng
Thượng cho phép đã dùng dược bí truyền, ngươi nhưng muốn bị phạt sao ?”
Hắn hít một hơi thật sâu rồi quay sang nhắc nhở.
Nguyên bản hắn mỗi đêm đều đến Lê Bình điện, chỉ là vì muốn từ miệng
nàng biết được một số chuyện ở trong ngoài cung, để xem đến tột cùng
ngoài thành còn có chuyện gì mà hắn không biết.
Nhưng sau một thời gian, dường như đã trở thành thói quen, mỗi ngay
hắn đều muốn nhìn thấy nàng một lần. Ngay cả chuyện phá lệ đề bạt thăng
chức cho nàng thành tổng quản Kính Sự phòng, cũng là vì để có đủ cớ cấp
nàng một gian phòng riêng tránh cho bị phát hiện thân phận nữ nhi.
“Là nha?” Nguyễn Chiêu Hỉ thủy mâu đảo một vòng, lại hỏi:“Kia nếu ta chỉ dùng một chút thì sao?”
Thanh Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.“Chiêu Hỉ, thật không dễ dàng gì mới được thăng lên chức Tổng quản, trăm ngàn lần đừng để thông minh bị
thông minh lầm, nếu chọc tới Hoàng Thượng liền sẽ bị chu di cửu tộc.”
Ngoài lí do trên, thăng chức cho nàng cũng là để ngầm điều tra thân
phận người phía sau phái nàng vào cung. Theo như hắn thấy nàng thật sự
là một tay lão luyện lõi đời, hẳn là trong cung này không có người đến
tìm nàng gây phiền toái.
Hắn không thèm để ý nàng tự do tự tại trong cung thế nào, dù sao cũng không ảnh hưởng gì nhiều, chỉ cần không quá đáng, hắn có thể mắt nhắm
mắt mở cho qua.
Hắn đề bạt nàng, coi như là một cái khảo nghiệm, nhìn nàng sau khi
lên làm tổng quản tính cách có hay không thay đổi, bất quá cho tới bây
giờ, nàng vẫn là như trước tầm mắt vô tư đảo tới, chính là…… Nếu để nàng biết Tiểu Song Tử trước mắt chính là Hoàng Thượng, thái độ của nàng có
còn được như hiện tại……
“Ừ nha …” Nàng mím môi, suy nghĩ, không khỏi thở dài.“Ta cũng chỉ là nghĩ muốn giúp Hoàng Thượng một chút thôi.”
“Giúp?”
“Thái tử không phải mất tích đến giờ vẫn không rõ tung tích sao? Hy
vọng người có thể cố gắng hơn nữa, dù sao Bách Định vương triều chúng ta cũng tuyệt đối không thể bị chặt đứt hoàng tự.” Nàng nghiêng đầu nghĩ
ngợi chút ít sau nhìn thẳng mắt hắn nói.
“Nhưng là, Hoàng Thượng không thấy tịch mịch sao?”
Thanh Vũ xem xét nàng.“Tại sao ngươi lại nghĩ vậy ?”…… Tịch mịch sao? Hắn không biết, chỉ biết là chính mình cũng không chán ghét cảm giác
canh ba cùng nàng ở chỗ này nói chuyện phiếm, nếu thấy phiền chán hẳn
hắn cũng sẽ không đến Lê Bình điện tìm nàng …
“Ngươi xem, Hoàng Thượng có hơn mười tần phi, nhưng cũng chẳng biết
ngài rốt cuộc thấy vừa ý người nào, như vậy xem ra, dường như nhóm nương nương này thật giống như chưa có biện pháp để cho Hoàng Thượng lưu tâm
để ý, người vẫn là một thân một mình, như vậy không phải thực đáng
thương sao?”
Thanh Vũ