
tâm khẽ chấn động, sau một lúc lâu mới sâu kín hỏi: “……Cái này trọng yếu sao?”
“Đương nhiên là trọng yếu ! Khi cha ta còn sống trên đời, cảm tình
giữa người và nương thật tốt. Sau khi người tạ thế, nương ta tuy rằng
thoạt nhìn giống như bình thường, nhưng có khi lúc ban đêm sẽ rơi lệ,
cũng không biết rằng đã bị ta nhiều lần nhìn thấy……” Nàng cảm khái thở
dài, dựa đầu vào vai hắn.
“Ta không hiểu việc nam nữ, nhưng là ta nghĩ nếu bên cạnh có người
làm bạn, sẽ không cảm thấy tịch mịch. Nói chính xác là nương ta cảm thấy quá tịch mịch, mới luôn có chút không muốn trở về.”
“…… Ngươi cũng không hiểu chuyện nam nữ, vậy cũng cảm thấy tịch mịch ư ?”
“Sai, hiện tại ta một chút cũng không tịch mịch.”
“Vì sao?”
“Ngốc tử, đương nhiên là vì ta có ngươi ở bên cạnh.” Nàng giương mắt
hướng về phía hắn cười. Khuôn mặt của nàng rõ ràng không phải là tuyệt
diễm, ngược lại, một thân huyền bào, mái tóc dài búi cao, có vẻ tuấn tú
tiêu sái của một thanh niên, ngay chút vẻ mềm mại đáng yêu của một cô
nương cũng không có, nhưng là ngay lúc này, tâm Thanh Vũ lại có cảm giác xôn xao khó hiểu.
Thoáng chốc, hắn cảm thấy thực nói không nên lời.
“Ta thích ngươi a, có ngươi là bạn tri âm cùng ta đông tán gẫu tây
tán gẫu, ta mỗi ngày đều thấy thời gian trôi qua thật nhanh.” Nguyễn
Chiêu Hỉ không hề tâm nhãn nói, không phát hiện người trước mắt bởi vì
một chữ thích của nàng mà đôi mắt đen láy khẽ nheo lại.
Hắn chăm chú nhìn sâu vào mắt nàng, thấy được trong đôi mắt to tròn
trong veo ấy không có chút cái gọi là tư tình nam nữ mới thực tin chữ
thích vừa rồi chỉ đơn thuần là thích như thích con chó, con mèo mà thôi. “Không phải bởi vì được thăng lên làm tổng quản nên mới khoái hoạt?”
Hắn hừ cười, vì chính mình không dưng lại đi phỏng đoán tâm tư của nàng
mà cảm thấy buồn cười.
“Ai, cũng có chút chút, nhưng là ngươi phải biết rằng, tri kỷ khó gặp gỡ a, thiên hạ lớn như vậy, tưởng như ở giữa một biển người mà tìm được một người có cùng tâm tư giống mình , không biết có bao nhiêu khó
khăn.” Nàng giương mắt nhìn thẳng hắn, lần đầu tiên quan sát thật kĩ
khuôn mặt hắn. Tiểu Song Tử này có một đôi mắt thật đẹp, vừa đen vừa
sáng ngời núp dưới đôi hàng mi mảnh dẻ, đôi môi đầy đặn đầy tà mị……“Tiểu Song Tử, ta đột nhiên phát hiện bộ dạng của ngươi thật là đẹp mắt!”
Hắn ngũ quan xuất sắc, tuy rằng ngẫu nhiên có cảm giác thâm trầm,
mang theo điểm tà vị, nhưng giơ tay nhấc chân đều toát lên một vẻ quý
phái không nói lên lời, dáng người văn nhã lại mang theo vài phần khí
phách.
Thanh Vũ nghe vậy, mày rậm khẽ nhếch khởi, bạc môi tà mị cũng cong lên chút chút.
“Thật mà……Nhưng ngươi phải cẩn thận một chút, trăm ngàn lần đừng lại
gần tam cung lục viện nha.” Nàng thực còn thật sự báo cho hắn.
“Vì sao?”
“Bởi vì ngươi bộ dạng rất họa thủy, khẳng định sẽ bị đám cung nữ kia
kéo vào điện ăn sạch.” Bộ dáng nàng như vậy còn suýt chút bị đám nữ nhân đó động tay động chân, càng không nói đến bộ dáng hắn.
Nghe xong, Thanh Vũ không khỏi cất tiếng cười to.
Nguyễn Chiêu Hỉ ngây ngốc nhìn hắn cười lại càng cảm thấy bộ dáng khi cười của hắn thập phần tuấn tú, cơ hồ nhìn đến choáng váng, đôi mắt
nàng chăm chú nhìn hắn không chớp mắt, thẳng đến khi hắn ngừng cười,
nàng vẫn không kịp thu hồi tầm mắt.
Thanh Vũ đồng dạng nhìn nàng chằm chằm. Làm sao có thể có một cô
nương vô tâm vô phế như vậy, chuyện gì cũng nói ra rất thẳng thắn ?
Có phải hay không bởi vì nàng không tính lợi dụng hắn, cho nên mới
đối hắn không hề phòng bị? Thái độ như vậy, nếu một ngày nàng phát hiện
ra hắn nàng Hoàng Thượng liền sẽ thay đổi sao?
Không biết vì sao, vừa nghĩ như vậy ngực hắn chợt xuất hiện một cỗ khó chịu.
“Làm sao vậy? Như thế nào không cười nữa ?” Thấy sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, Nguyễn Chiêu Hỉ khó hiểu nhăn trán hỏi.
Hắn cười rộ lên quả thực là phong hoa tuyệt đại, hai chữ họa thủy căn bản không thể diễn tả được hết tuấn nhan của hắn, hại nàng tim đập càng lúc càng nhanh hơn.
“…… Ngươi nói chuyện gì đó khiến ta cười đi.”
“Này có cái vấn đề gì đâu? Ngươi nha, ngay từ đầu lúc mới gặp đã biết là một kẻ vô tâm, luôn muốn cười mà không cười, có điểm âm trầm lại có
điểm vừa mắt, có nhiều chuyện không thoải mái, từ giờ cần phải học theo
ta, làm người phải nhanh nhạc, nắm chắc liền lập tức khoái hoạt.”
Nói xong, nàng đột nhiên nhếch miệng cười ha ha, bởi vì cười rất đột nhiên, Thanh Vũ có chút không được rõ ràng.
“Cười a, cười, làm chi nhất định phải có chuyện cười mới cười ? Gặp
ngươi, tâm tình ta rất tốt nên sẽ cười, vừa nhìn thấy Lê Bình điện này
đẹp như vậy, ta cũng sẽ muốn cười a.”
“Ngươi so sánh ta cùng với Lê Bình điện?”
“Dù sao cũng đều giống nhau, nghĩ biện pháp làm cho chính mình muốn cười, cười thật vui vẻ, như vậy thì tốt rồi, rất đơn giản.”
“Phải không?”
“Đương nhiên, ta không phải nhìn thấy ngươi liền nở nụ cười sao?”
Nhìn nàng cười sáng lạn như hoa Thanh Vũ trong lòng bỗng xuất hiện
một cỗ rung động xa lạ, như có một dòng nước ấm áp tràn ngập trong tim,
hắn tự dưng sinh ra một cỗ rung động, muốn gắt gao ôm trụ nàng –