Snack's 1967
Này Em, Làm Cô Dâu Của Anh Nhé?

Này Em, Làm Cô Dâu Của Anh Nhé?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327473

Bình chọn: 10.00/10/747 lượt.

áu với tôi

- Vì con không nhớ chuyện gì đã xảy ra nên con không biết chứ làm sao nữa_tôi cũng to tiếng với mẹ

- Ờ, mày giỏi quá nhỉ? Lại còn thế được nữa cơ đấy.

- Hai mẹ con thôi đi_bố tôi nói_chưa cái gì ra cãi gì đã um sùm lên rồi_quay sang cô ta, bố tiếp lời_bây giờ cháu muốn gì?

- Cháu đã nói rõ ràng rồi đấy ạ. Cháu muốn anh Khánh chịu trách nhiệm về cuộc đời của mẹ con cháu.

Bố tôi nhíu mày, ông dùng tay day nhẹ lên thái dương.

- Trách nhiệm sao? Thế còn vợ con của nó? Và gia đình này cũng chỉ

chấp nhận một cô con dâu đấy thôi. Vậy thì cái trách nhiệm cháu muốn ở

đây là gì vậy?

Nàng ngồi im lặng, thất thần. Đầu gối tôi chỉ muốn khựu xuống.

- Cháu muốn được đảm bảo một tương lai tốt đẹp cho con của cháu_khuân mặt cô ta lạnh tênh, không biểu hiện một chút tình cảm nào cả.

- Nói thẳng ra thì cháu muốn tương lai đó đảm bảo như thế nào?_bố tôi vẫn đủ bình tĩnh để tiếp chuyện. Nó thuộc về bản chất của một nhà kinh

doanh cần có.

- Cháu có một người chồng, và con cháu có một người cha.

- Vô lý_ông lớn giọng_không thể như thế được. Đó là một đòi hỏi hết

sức quá đáng. Điều đó chẳng khác gì cháu nói rằng thằng Khánh phải bỏ vợ để lấy cháu.

- Đó là điều cháu muốn_khóe môi cô ta hơi nhếch lên vẽ một nụ cười

- Cô bị điên à?_tôi thét lên tiến lại đối diện với cô ta. Mắt tôi

long lên sòng sọc, mặt tôi đỏ ngầu, cảm giác từng cái mạch máu đang chảy dưới da. Hoa Hồng nhìn tôi chằm chằm. Cô ta đang nghỉ cái quái quỷ gì

trong đầu mà nhổ ra được những câu vô liêm sỉ như thế nữa.

- Em đang rất tỉnh táo.

Cô ta nhìn sâu vào mắt tôi, ánh mắt lóe lên một sự nhẫn tâm đến kỳ

lạ. Tôi hiểu, chuyện này không chỉ dừng tại đây, không thể ngày một ngày hai mà có thể giải quyết xong. Kéo theo nó là một chuỗi ngày đầy nước

mắt và đau khổ. Tôi không biết làm sao để có thể tự trấn an được bản

thân mình. Niềm tin thì vỡ vụn…

Thể xác con người có thể chịu đựng được một đơn vị đau nhất định thì

chết đi. Vậy còn tâm hồn con người, có thể chịu đựng được bao nhiêu tổn

thương? Bao nhiêu đau đớn thì sẽ chết đi?

Ngày mà cuộc sống còn ngập tràn màu hồng, ngày mà chưa biết đến thứ tình yêu khiến con người ta phải hi sinh và đau khổ nhiều như thế này…tôi

cũng đã từng ao ước. Như bao cô bé khác mơ ước một câu chuyện thần tiên, có một chàng hoàng tử cưỡi bạch mã hoàng tử. Lớn thêm một chút mới biết rằng thực ra chẳng có cổ tích nào đẹp như thế, cổ tích là do con người

tạo ra mà thôi. Nếu như cho bắt đầu lại từ đầu, nếu như biết trước kết

cục như ngày hôm nay, tự hỏi mình rằng, liệu tôi có đủ dũng cảm để bắt

đầu lại từ đầu hay không? Tình yêu của anh khiến cho tôi mệt mỏi đến rã

rời, đau đến tận cùng sâu thẳm trái tim. Tôi lạc lõng giữa tình yêu của

anh…

Chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc sống của tôi lại bấp bênh đến thế. Tôi có

phải là một cô gái tốt không? Tâm hồn tôi luôn ngập tràn yêu thương,

dành cho tất cả mọi thứ nhỏ bé nhất trong cuộc sống này, tôi không đành

lòng để cho bản thân tôi xấu xa một ngày…vậy tại sao lại nỡ lòng đối xử

với tôi như thế? Tôi, làm gì? Đã làm gì sai? Bao nhiêu thử thách cho

tình yêu này chưa đủ hay sao? Hay, tại vì vốn dĩ không thuộc về mình, mà cứ cố nắm bắt thì sẽ khiến cho bản thân mình bị tổn thương nặng nề hơn? Ngay từ đầu đã biết, BIẾT MỘT CÁCH RÕ RÀNG rằng có những khoảng cách vô hình mà có bằng giá nào cũng không thể phá vỡ được, thế mà vẫn cứ lao

đầu vào và tin một cách mù quáng. Và bây giờ nhận lấy một kết thúc đau

lòng. Nếu như ngay từ đầu cố gắng chịu đựng một chút thôi, ngay từ đầu

cố gắng kìm nén nỗi nhớ đi một chút, cố gắng rời xa khỏi vòng tay ấy…thì có phải bây giờ cả hai đều hạnh phúc hơn không?

Mẹ nói rằng “Trong cuộc sống vợ chồng, có những lúc xảy ra cãi vã, dù

lỗi sai thuộc về ai nhưng con sẽ luôn phải là người bao dung để kéo

chồng con trở lại. Dù trong mắt tất cả mọi người con là một phụ nữ xinh

đẹp, đảm đang, khéo léo nhưng điều đó cũng sẽ không bao giờ tránh khỏi

việc chồng con cảm thấy nhàm chán và tìm tới một vùng trời lạ lẫm khác,

những lúc đấy hãy can đảm tha thứ vì sẽ chẳng có một sự chung thủy tuyệt đối nào cả. Gia đình ấy là của con, nhưng con sẽ là người cần phải cố

gắng gấp ngàn lần để giữ nó hơn là chồng con. Vì chưa bao giờ trải qua,

nên bây giờ con khó có thể chấp nhận, nhưng đến một thời điểm nào đó,

con sẽ chấp nhận, chấp nhận mọi chuyện trong đau đớn, trong mệt mỏi.

Nhưng hãy tin mẹ, mọi chuyện rồi sẽ trôi qua…vì con chính là nhà và rồi

hạnh phúc cũng sẽ đến với những ai xứng đáng…khi làm một người phụ nữ

thì cũng đến lúc con phải tập chấp nhận mọi thứ trong cuộc sống phức tạp này, những điều mà khi là một cô gái con chưa từng phải trải qua, đây

mới chính là cuộc sống thực sự của con”

Thời điểm đó, cái mà mẹ nói đã đến rồi. Nhưng dù có thực sự cố gắng kiềm chế thứ cảm xúc đang trào dâng trong lòng cũng không thể nghĩ được thêm hai từ tha thứ. Trong đầu chỉ nghĩ tới duy nhất hai từ “phản bội”, hình ảnh chồng mình ân ái cùng một người xa lạ, rời rạc, đứt quãng nhưng

khiến tôi quay cuồng trong niềm đau. Chỉ cần một ánh mắt nhẹ nhàn