
học sao? Từ đây đến trường mới cũng khá xa. Cậu sẽ bị muộn cho coi.”
Muốn vùng
khỏi tay người nọ, nhưng Thẩm Tấn vẫn nhất định không buông, gương mặt
trước giờ chỉ quen với vẻ cười cợt dần dần hiện lên một sự hoang mang mờ mịt: “Tần Ương…”
Tần Ương bình tĩnh nhìn cậu ta.
Cổ họng giống
như bị vật gì đó ngăn lại, dưới ánh nhìn ôn hòa của Tần Ương, câu nói
thoát ra một cách khó khăn khỏi miệng Thẩm Tấn:
“Chúng ta, chúng ta là anh em, có phải không?”
Gương mặt bình thản của Tần Ương dần hiện lên một ý cười rõ rệt: “Anh em?”
Trong đầu lặp đi lặp lại cái từ ấy, muốn cười vì nó mà thấy đau cũng vì nó,
thân người trong lúc đó cũng chậm rãi cúi xuống, hơi thở đôi bên gần kề, ánh mắt người nọ ngập tràn hoang mang và bất an. Tần Ương nở một nụ
cười, hôn nhẹ qua môi cậu ta, sau đó liền rời khỏi: “Có loại anh em nào
lại làm ra những chuyện như thế này không?”
Nụ hôn nhẹ hẫng, mỏng tang như cánh chuồn chuồn lướt nước, có mà như không.
“Cậu cũng hiểu rõ mà, không phải sao?” Tần Ương vẫn nói một cách điềm tĩnh.
Thế nào lại không hiểu rõ chứ? Thời đại này đã là thời nào? Một thằng nhóc
mũi dãi lòng thòng tuổi còn đi nhà trẻ đã biết ôm chặt không rời những
dì xinh đẹp, luôn miệng nịnh nọt gọi “người đẹp ơi”, học sinh tiểu học
giờ giải lao ngồi rứt giấy nắn nót viết thư tình cho nhau, mấy cô cậu
trẻ tuổi đồng phục cấp ba còn rành rành ra đó chẳng biết xấu hổ là gì
thản nhiên ôm hôn nhau trên xe buýt. Huống hồ chi là Thẩm Tấn, cậu con
trai từ lúc bé tí đã giỏi nhất việc lôi kéo, lấy lòng người khác…? Chỉ
là một mực trốn tránh mà thôi, nương vào danh nghĩa cái gọi là “anh em”, đôi bên ai cũng không dám nhìn thẳng vào. Làm sao đối mặt đây? Vẫn
không dám tin vào tình yêu, sau đó đến khi mọi việc đã rồi lại phát hiện ra bản thân mình đã yêu phải một người cùng giới?
Tần Ương cuối cùng cũng giật tay ra khỏi Thẩm Tấn. Một hồi lâu, Thẩm Tấn vẫn chỉ ôm chặt
lấy đầu, giọng nói run khẽ: “Tôi… Tần Ương…”
Đã gắng hết sức để lẩn
tránh, cuối cùng mọi việc vẫn phơi bày ra dưới ánh sáng mặt trời. Lời
giãi bày trong cơn say đêm nào, có phải là ảo giác đâu, đã không còn có
thể lùi bước lại nữa rồi.
“Cậu cho là có thể trốn tránh cả đời sao?”
Cuối cùng cũng đã nói toạc ra hết cả. Còn muốn giấu kín đến khi nào đây? Cả
đời cả kiếp này ư? Bản thân có thể tự mình dối mình nhưng còn người khác thì sao? Chung quy lại vẫn là, trốn không được. Đâu còn là con nít như
lúc xưa nữa, cái gì cũng không cần suy nghĩ, trách nhiệm nào cũng không
cần quan tâm, chỉ cần vui vẻ sống cho riêng mình. Ba mẹ ở nhà vẫn đang
mong chờ tha thiết một ngày có cháu để ẵm bồng. Người thân trong gia
đình mỗi khi có dịp tiệc tùng họp mặt vẫn không ít người đùa vui “Tiệc
lần sau, chắc đã là ngày vui của Tần Tần rồi nhỉ?” Nơi nào có thể sống
mãi trong quá khứ mà không cần lớn lên? Đến lúc đó, một người chú rể một người phụ rể, bản thân còn có thể có lựa chọn nào khác sao?
Đường
Đường đã từng nói qua, Tần Ương, cậu là dạng người nếu như gặp phải thời điểm khó khăn, điều đầu tiên nghĩ đến là xem xem có thể đi vòng đường
khác để vượt qua hay không. Nếu như không thể, cậu sẽ đường hoàng mà đối mặt.
Suốt thời gian sau đó, Thẩm Tấn vẫn mãi không lên tiếng.
Tần Ương quay lưng về phía cậu ta, hít sâu một hơi, vẫy tay gọi một xe taxi bên đường: “Thẩm Tấn, chúng ta không quay về làm anh em được nữa rồi.
Nếu như muốn ở bên cạnh tôi, cả đời này đều ở bên cạnh nhau, hơn nữa,
lại không còn là anh em như lúc xưa… Khi nào tự cậu nghĩ rõ ràng rồi
hẵng đến tìm tôi.”
Đài phát thanh trong taxi đang phát một mẩu tin
tức ngắn: “Thống kê cho thấy tỉ lệ vợ chồng ly hôn ngày một tăng cao…
Chuyên gia cho rằng…”
Chú lái xe rất nhiệt tình bắt chuyện với cậu
khách trẻ: “Sao mặt mày lại buồn hiu như vậy? Mới cãi nhau với bạn gái
xong à? Thanh niên thời nay thật là…”
Tần Ương nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải đâu ạ.”
—
-Chú thích-
(*) Ý của câu này muốn nói: vợ chồng đồng cam cộng khổ cùng nhau, cũng giống như một đôi chim yến sát cánh kề bên trải qua khó nhọc, cuối cùng cũng đường ai nấy đi. Ông bà nhà họ Thẩm sau nhiều năm
“phao hôn” cuối cùng cũng đã chính thức “ly hôn”.
—
Món chính ^^
Cho một ngày bình thường nhưng vẫn có điều đáng nhớ đối với một vài cá nhân : ).
“Ngửa bài rồi? Chia tay rồi? Cậu ta đá cậu rồi? Đau khổ quá đi? Muốn
nhờ tôi kiếm cho cậu một ai đó còn tốt hơn thế gấp trăm lần?” Hai tay
chống ngang hông, từ trên bậc thang cao chót vót đứng nhìn xuống, khó mà nói được trong ánh nhìn của Đường Đường dành cho Tần Ương ngay lúc này
có bao nhiêu là đắc ý. “Chỗ tôi cái gì cũng có, nhưng xin miễn cho hai
chữ “con trai” nhé. Con gái đẹp cứ gọi là hằng hà sa số, muốn dịu dàng
có dịu dàng, muốn thông minh có thông minh, đoan trang hiền thục, giỏi
giang cá tính, quyến rũ hớp hồn người, chỉ có dư chứ chẳng thiếu…Chẳng
hay vị công tử này sở thích thế nào thôi?”
“Như cậu là được rồi.” Tần Ương cười nhẹ ra một tiếng. Vừa nói xong, đã ngay lập tức nhận được một cái lườm sắc lẻm từ đối phương, bất đắc dĩ, đành phải đưa xiên thịt dê
nướng đang