
cầm trong tay cho cô bạn, như một cách dỗ dành. “Con gái con
đứa ăn nói bạo dạn như thế, chẳng ai thèm lấy đâu.”
Đường Đường cũng
chẳng màng quan tâm đến, nhún vai trả lời: “Không ai lấy tôi cũng chẳng
sao, ít ra còn có ai đó tối tối vẫn đem thức ăn khuya đến cho tôi mà.”
Nói xong vô cùng thoải mái ghé răng rứt đi một miếng thịt đã chín mềm, cong miệng nhai một cách thỏa mãn, hai mắt nhanh chóng nhắm lại, chậm rãi
tận hưởng vị ngọt mềm từ từ tan ra nơi đầu lưỡi: “Là cửa hàng nằm bên
trái cổng sau của trường, đúng không?”
Trông thấy vẻ mặt mãn nguyện của bạn, Tần Ương không khỏi bật cười: “Chính là cửa hàng được đại tiểu thư đây khâm điểm đấy ạ.”
Đường Đường cứ thế nhanh chóng thanh toán sạch sẽ xiên thịt trên tay, đến
cuối cùng quay sang nhét trả cho Tần Ương một que trúc rỗng không: “Có
gì muốn nói thì cũng đã nói hết cả rồi. Có thật là ngay cả anh em tốt
cũng không thể làm được nữa?”
Tần Ương mân mê que gỗ trong tay, nhẹ nhàng gật đầu.
Đường Đường vẫn tiếp tục ăn một cách điềm nhiên, chừng như lơ đãng mà buông
ra một câu đầy ý nghĩa: “Nếu không nỡ thì cũng không cần làm đến mức
tuyệt tình như vậy.”
“Con người cậu ta…” Những ngón tay thanh mảnh
của cậu con trai bỗng nhiên siết chặt lấy thanh que gỗ mỏng manh. Câu
nói thoát ra khỏi miệng, sau lại ngập ngừng trong giây lát, dường như
đang cố lựa chọn từ ngữ thật thích hợp, mãi một lúc sau mới tiếp tục
chậm rãi vang lên, “Những lần cậu ta bị người khác vứt bỏ, so với những
lần cậu ta tự mình vứt bỏ người khác, thật ra là nhiều hơn nhiều lắm.”
“Hở?”. Đường Đường bĩu môi hứ nhẹ một tiếng, nhưng ngay khi kịp ngẫm lại những gì Tần Ương vừa nói, mới ngỡ ngàng hỏi lại, “Ai kia?”
“Lý do đều như nhau cả, là vì không có cảm giác an toàn.” Đèn đường trên cao tỏa ra
quầng sáng mờ nhạt, đổ xuống mặt đất đen thẫm một cái bóng đơn độc thật
dài. Ánh nhìn cậu con trai từ lúc nào cũng đã đăm đăm đọng chặt nơi xiên gỗ rỗng không trong tay mình. “Với hai kẻ yêu nhau mà nói, “chia tay”
là việc không không bao giờ được phép đem ra đùa cợt, cũng như vợ chồng
lúc cãi nhau vẫn kiêng kỵ nhất hai tiếng “ly hôn”. Chỉ cần đôi bên có kẻ nói ra rồi, lời nói sẽ theo vào suy nghĩ, một sớm một chiều sẽ rất
nhanh trở thành sự thật. Thẩm Tấn chính là dạng người như vậy. Yêu một
ai đó, còn chưa tận tình hết sức, còn chưa tận tâm trao đi, từ lúc bắt
đầu lòng đã chỉ đau đáu nghĩ đến cảnh kết thúc. Có một cô gái đã từng
nói với tôi, yêu Thẩm Tấn và được Thẩm Tấn yêu, cảm giác cũng tựa như
chỉ có hôm nay không có ngày mai. Như thế, thử hỏi có cô gái nào chịu
được?”
Đường Đường tròn mắt lắng nghe, Tần Ương cầm lấy cốc trà sữa
bên cạnh, sau khi cắm ống hút vào miệng cốc thì đưa sang cho cô bạn:
“Nhìn cậu ấy yêu thương một ai đó cũng như nhìn cậu giảm cân vậy, kết
cuộc đã có từ trước khi kết thúc, hoàn toàn chẳng có chút kết quả
nào…A——”
“Tôi và tên đó không cùng một đẳng cấp, cám ơn nhiều à.”
Sau một trận ăn uống no say, cái nhéo của Đường Đường rõ là đau ra trò.
Ngoài việc cố gắng cắn răng chịu đau, Tần Ương chỉ có thể âm thầm tự
trách mình ngày thường sao lại chăm cho cô nhỏ đủ đầy đến thế.
Dưới
ánh mắt thúc giục của Đường Đường, câu chuyện lại bắt đầu, nội dung miên man nói mãi về một người con trai: “Nhưng mà, cậu ấy thật ra là một
dạng thanh niên rất điển hình của Thượng Hải.”
Cẩn thận, dịu dàng,
biết chăm sóc. Ngày quốc tế phụ nữ 8-3 hàng năm không bao giờ quên tặng
cho mẹ Tần Ương một bó hoa nở rộ, thỉnh thoảng còn trổ tài ảo thuật biến ra những món quà nho nhỏ có khả năng làm vui lòng người, khi là một món trang sức dùng để trang trí cho túi xách tay, lúc khác lại là những
viên kẹo xinh xắn đủ màu, có khi cũng chỉ cần một câu nói khéo léo xoa
dịu, “Dì à, nhìn dì hình như là chẳng bao giờ già đi cả”. Có lẽ, những
điều đó chỉ chứng tỏ được chút khôn khéo bề ngoài và khả năng lấy lòng
người khác của cậu ta, nhưng có thể khiến cho một người phụ nữ Thượng
Hải tóc đã hai màu sương nắng tâm tình trở nên vui vẻ hệt như một thiếu
nữ hoài xuân, thế là đã đủ rồi…
Cậu ta còn nấu ăn rất ngon, dù chỉ
biết làm vỏn vẹn hai món cải xào và trứng sốt cà chua. Cậu ta học vấn
không cao nghề nghiệp không giỏi, thường theo sát ba Tần Ương trong
những buổi tập thể dục đầu ngày, nói đủ chuyện quân sự này kia nhưng đạo lý sống ở đời thì rất rõ ràng ngay thẳng: trên xe buýt sẽ tự nguyện
nhường chỗ cho người lớn tuổi và phụ nữ mang thai; còn có tính xấu giống như Đường Đường là thích nựng nịu các em bé nhỏ, cứ trêu chọc mãi cho
đến khi các bé đỏ ửng hai gò má, khóc òa lên mới thôi. Nhưng sau đó sẽ
chẳng chút ngượng ngùng nào ra sức chọc cho các bé cười vui trở lại, cứ
gây ra rồi lại đáp đền, tận tình đến mức tưởng như chẳng biết mệt là gì.
“Cậu ta còn biết mua thuốc giảm đau cho bạn gái nữa ha.” Cười cười đầy vẻ
láu lỉnh, Đường Đường nói xen vào. Một xiên gỗ đã sạch bóng thịt dê lại
được nhét vào tay Tần Ương, “Người như cậu ta đúng là một đối tượng tốt
để xem xét, còn người như cậu lại là một đối tượng tốt để mang về nhà.”
Tần Ương bẻ nhẹ que trúc ra