Nếu Chỉ Là Thoáng Qua

Nếu Chỉ Là Thoáng Qua

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323151

Bình chọn: 8.5.00/10/315 lượt.

để anh ở đây tự sinh tự diệt như vậy sao!” Anh thì sao mà tự

sinh tự diệt cho được chứ, có bao nhiêu người vây quanh anh như vậy kia

mà… Biết vậy, nhưng lòng cô vẫn mềm nhũn, tay nghịch ngợm sờ loạn lên da anh, thấp giọng nói: “Vậy em sẽ nấu canh cho anh”

Hình như anh nghiện hôn rồi thì phải, lại tiếp tục ghì cô xuống, từng nụ từng nụ hôn không dứt: “Ngày mai anh muốn uống! Ngày kia muốn uống! Ngày kìa cũng

muốn uống! Ngày kỉa cũng muốn uống…” Cô không nhịn được cười phá lên,

mắng anh: “Xong rồi, xong rồi, em nhảy trúng hố lửa rồi. Sao lại có

người tham lam đến vậy nhỉ?” Anh cúi đầu nói vào tai cô: “Anh tham vậy

đó!” Nghe kiên quyết như một lời thề vậy.

Cô thúc anh: “Em cũng đói rồi! Tụi mình tìm cái gì bỏ bụng đi!” Tuy không bật đèn,

cũng chẳng nhìn đồng hồ, nhưng vẫn có thể cảm giác được là đã muộn rồi.

Anh lẩm bẩm một tiếng: “Sao em lại đi phá hư bầu không khí như vậy cơ

chứ!” Cô đập anh mấy cái: “Không khí, không khí có ăn được không! Vậy

mai anh đi mà ăn không khí ấy!”

Anh nói

giọng giảng hòa: “Được, được, được, vậy tụi mình đi ăn. Em muốn ăn gì?”

Cô đã đói đến độ cái gì cũng có thể nuốt trôi, nhưng nghĩ dù sao anh vẫn chưa khỏe hẳn, bèn nói: “Em muốn ăn đồ gì nhẹ một chút” Anh không muốn

bật đèn, chỉ sờ soạng tìm điện thoại rồi gọi cơm.

Cô ngọ nguậy muốn đứng lên, nhưng anh không cho. Giằng co một hồi lâu, cuối cùng mở

đèn lên thì thấy chiếc áo mình mặc đã nhăn nhúm, hai nút áo trước ngực

mở bung ra, có thể nhìn thấy chiếc áo con viền đăng ten bên trong. Cô đỏ mặt nói: “Bản sắc lưu manh!” Anh chỉ cười xấu xa, không thèm lên tiếng

phản bác.

Cứ tưởng sẽ

phải đợi lâu, vậy mà chưa đầy nửa giờ người giao cơm đã tới. Hẳn đó phải là tiệm cơm Thượng Hải cách đây nửa thành phố, tốc độ của họ thật đáng

bội phục. Anh ăn ngon lành, một lát sau, hình như nhớ ra chuyện gì đó,

anh hỏi cô: “Cơm tiệm này không tệ chứ?” Nghe giọng anh có vẻ cổ quái

thế nào ấy, cô liền ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy?” Dường như anh định

nói gì đó, nhưng rồi lại thôi: “Không có gì!” Lại cúi đầu hùng hổ ăn. Cô cũng chẳng thèm bận tâm nữa, chỉ lo ăn cơm. Thực ra cơm tiệm này ăn

cũng tàm tạm thôi, nhưng ăn cùng anh, cô thấy thật ngọt ngào, cảm giác

giống như mình là cánh bướm đậu giữa bụi hoa mà thanh thản, yên bình

ngắm trời xanh mây trắng trên cao…

Đây là lần đầu tiên cô đến nhà anh, căn nhà nằm trên tầng thứ hai mươi tám

của khu cư xá cao cấp giữa khu vực trung tâm. Từ bức tường kính của

phòng khách nhìn ra ngoài, nửa thành phố như nằm ngay dưới chân, quả là

vạn trượng hồng trần, phồn hoa một cõi. Tuy không có hứng thú với gia

cảnh lẫn sự nghiệp của anh, chưa bao giờ hỏi anh, và anh cũng chưa từng

nhắc đến, nhưng thấy anh ở một mình trong căn phòng rộng như thế này, cô không khỏi le lưỡi: “Thật lãng phí!”

Anh cầm hai

chai nước khoáng từ phòng bếp đi ra, vặn nắp một chai rồi đưa cho cô,

nghe loáng thoáng hình như cô đang nói gì đó, liền hỏi: “Cái gì cơ?” Cô

vừa liếc mắt, thấy chai nước màu xanh hiệu San Bendettto, liền phun ra

hai từ: “Sa đọa!” Làm công tác quan hệ đối ngoại đã lâu, nên cô cũng có

chút hiểu biết. Nhãn hiệu này có lịch sử từ thời trung cổ, là loại nước

uống mà các vương thất quý tộc châu Âu ưa thích nhất hàng mấy trăm năm

nay. Được lấy từ nước khoáng thiên nhiên tinh khiết sâu hơn 300 thước

dưới lòng đất nham thạch vùng Scorze nước Ý, kết hợp với quy trình đóng

chai vô trùng sử dụng những thiết bị tiên tiến nhất, giá của sản phẩm

này ở nước ngoài đã không hề rẻ, huống hồ lại còn được nhập khẩu vào

trong nước nữa.

Anh nhíu mày khẽ cười, ngửa đầu uống vài ngụm. Chỉ một động tác uống nước thôi mà

trông cũng ưu nhã, đẹp mắt đến vậy! Lòng cô bất bình cực độ, nói thầm:

“Lúc này tốt nhất là đừng có ai dại dột mà đi nói với ta rằng thế giới

này công bằng! Ta nhất định sẽ lấy cái chai này đập hắn!”

Anh ngắm

nhìn phong cảnh một lát rồi quay đầu nói với cô: “Lần đầu tiên anh mới

ngắm cho hẳn hòi, trông thì cũng không tệ!” Rồi anh nói như giải thích: “ Thi thoảng anh mới ở đây thôi, ít người biết chỗ này lắm, trừ má anh

ra!” Cô cười cười. Anh lại tiếp tục: “Anh là Tôn Ngộ Không, còn má anh

là Như Lai Phật Tổ” Cô phì cười: “Bái phục!” Anh liếc cô, nói một câu

đầy hàm ý: “Có dịp thì em hàn huyên với má một chút, học hỏi xem tại sao má anh lợi hại đến cỡ đó!” Tuy giật mình kinh ngạc, nhưng cô vẫn lắc

đầu cười: “Không cần đâu. Em khá ngốc, chắc đời này chẳng có hi vọng gì

rồi!” Sắc mặt anh hơi trầm xuống, chỉ ngẩng đầu lên uống một hớp nữa,

không nói gì thêm.

Cô tùy ý đi

tham quan khắp nhà anh. Căn phòng được trang hoàng đẹp như những mẫu nhà trong tạp chí, thiết kế rất hiện đại, màu trắng là chủ đạo, phối thêm

những đường nét màu nâu sậm trông rất khỏe khoắn. Có lẽ là anh có thuê

thêm người quét tước nên căn phòng chẳng dính một hạt bụi. Xong xuôi, cô quay trở lại ngồi xuống chiếc ghế salon nhập khẩu từ Ý, chậm rãi thở

dài: “Phòng như vậy mà có một người ở, không phải là quá lớn sao! Thật

là lãng phí!” Cô thầm cảm khái: người bình thường có phấn đấu cả đời

cũng chẳng mu


XtGem Forum catalog