
yền gì mà đi quản cô? Cơn tức của cô
tăng vọt: “Sao, quan châu phóng hỏa, lại cấm dân đen đốt đèn à?” Sao anh không tự nhìn lại mình đi! Anh không nói gì, nhưng cô cảm nhận được anh đang rất tức giận, lồng ngực phập phồng, hơi thở hỗn loạn. Đẩy mạnh cô
ra, anh mở cửa phòng tắm bước ra ngoài. Một lát sau, có tiếng cửa chính
đóng sầm lại. Cô ngơ ngác đứng dưới vòi hoa sen, những giọt nước li ti
nhỏ tí tách xuống người.
Tận mấy ngày sau, anh vẫn im hơi lặng tiếng. Vốn xưa nay không chủ động,
lại đúng lúc bận tối mắt vì đơn hàng do mình phụ trách có vấn đề nên cô
cũng chẳng liên lạc với anh. Tự thâm tâm, cô biết chuyện hai người sẽ
không đi đến đâu, cố đấm ăn xôi chẳng ích gì. Khi cơn bận rộn đã qua,
nhớ về những tháng ngày bên nhau, được anh ôm vào lòng âu yếm vuốt ve,
tim cô lại quặn thắt. Biết là anh giận, nhưng vậy thì sao? Cô có là gì
của anh đâu mà phải để ý điều đó!
Ở bên nhau
đã lâu, cô biết tính anh. Khi ăn anh rất kén, tuyệt đối không đụng đến
những thứ có mùi đặc trưng như hành, cà rốt. Sáng ra không được kéo rèm
cửa, vì mắt anh không thể thích ứng ngay với ánh sáng. Buổi tối đi ngủ
không được để đèn, mà lúc ngủ anh rất ngang ngược, thường chiếm hết cả
giường. Nửa đêm tỉnh giấc, phát hiện cô không còn chỗ nằm nữa, mới dịch
sang một bên. Khi anh làm lơ, nghĩa là cơn giận của anh sắp bùng nổ, tốt nhất không nên đổ thêm dầu vào lửa. Nếu giận thật, anh vẫn cười nói như thường, nhưng phải coi chừng, vì cơn giận sẽ phát tác lúc nào không
hay.
Đời người
không tránh khỏi những lúc ốm đau bệnh tật. Nằm trong căn phòng hăng hắc thứ mùi đặc trưng của bệnh viện, Tử Mặc cười chua chát. Mẹ thường ca
cẩm lớp trẻ bây giờ chẳng biết cách tự chăm sóc bản thân, và con gái
bà chính là một điển hình. Thời đại học, một thân gánh hai việc, bận đến nỗi không có thời gian ăn cơm, ngày nào cũng ăn mì, đến nỗi bây giờ cứ ngửi thấy mùi mì là cô phát ói. Hôm qua dù bận tối mắt tối mũi nhưng cô vẫn ăn rất đúng giờ. Nửa đêm thấy đau bụng, tưởng bệnh bao tử tái phát, cô uống hai viên thuốc nhưng không thấy đỡ. Hôm sau vẫn cố đi làm,
nhưng đến buổi chiều, cơn đau trở nên dữ dội, khiến cô phải ôm bụng nhăn nhó. Trầm Tiểu Giai thấy có gì đó không ổn, chạy tới đỡ: “Tử Mặc, chị
sao vậy? Sao mặt chị trắng bệch thế?” Cô cố nở nụ cười trấn an: “Không
có gì đâu, bệnh bao tử tái phát thôi,” thế nhưng càng lúc lại càng thấy
đau, đau đến toát mồ hôi. Trầm Tiểu Giai vội đưa cô đến bệnh viện, kết
quả là viêm ruột thừa cấp tính. Bác sĩ nói nếu đến chậm thêm một chút
nữa, cô sẽ gặp nguy hiểm.
Ca mổ sẽ bắt đầu vào ngày mai. Trong thời gian chờ đợi, cô được cho uống thuốc và
truyền nước biển. Trầm Tiểu Giai bám theo bác sĩ, hỏi đủ thứ chuyện cần
chú ý rồi mới yên tâm. Cử chỉ ấy khiến Tử Mặc rất cảm động, bình thường
cô nàng rất thích chòng ghẹo người khác, nhưng rất chí tình chí nghĩa
khi người ta gặp chuyện. Con gái miền Bắc là thế, rất rộng rãi phóng
khoáng.
Giường bên
có một cô bé chừng mười bảy, mười tám tuổi đang ngủ. Ca mổ của cô bé rất thành công, chỉ cần đợi cho vết mổ lành lại, nên người mẹ đi theo chăm
sóc cũng yên tâm ngủ say. Nghe hơi thở đều đều của hai người, cô chợt
thấy mình lẻ loi. Cứ ngỡ đã quen một mình đương đầu với mọi chuyện,
nhưng hóa ra cô vẫn sợ – sợ một mình cô đơn, sợ một mình sống qua ngày,
và cũng chính vì thế mà cô dùng dằng mãi với anh.
Thực ra bệnh viện không xa lạ gì với Tử Mặc. Lúc cha ngã bệnh, ngày ngày cô mang đồ
ăn đến cho ông. Tử Mặc quen, quen tới mức các bác sĩ không nỡ đuổi cô ra mỗi lần đi kiểm tra phòng bệnh. Họ chỉ cười cười nhìn chiếc cà mèn
trong tay cô, nói với cha cô: “Con gái lại mang cơm đến cho bác rồi kìa, thật hiếu thảo.” Cha cô vui vẻ gật đầu cười. Trong trí nhớ của cô, lúc
nào cha cũng cười, một nụ cười rất đỗi hiền lành. Kể cả lúc bệnh, ông
vẫn cười trấn an cô: “Thủ tướng Chu [Chu Ân Lai'> cũng bị bệnh này, cùng bị một loại bệnh với vĩ nhân là vinh dự đó con!”
Bệnh viện
luôn có một thứ mùi rất khó ngửi, nhưng ngửi mãi rồi cũng thành quen.
Thủ tướng Chu mắc bệnh này mà còn không qua được, huống hồ là cha cô.
Trong một đêm mưa bụi lất phất, ông đã ra đi vĩnh viễn. Mỗi năm vào độ
ấy, Giang Nam lại ngập trong mưa bụi, đất trời trắng xóa một màu, mờ mờ
ảo ảo. Ký ức về cha trong Tử Mặc đọng lại quanh nụ cười của ông, món
canh cá của ông. Rồi cô thi vào đại học danh tiếng nhất nhì thành phố,
chú bác ở quê đều khích lệ cô phấn đấu để cha được tự hào. Bao nhiêu năm đã trôi qua, tan biến không còn chút dấu vết như chiếc cốc đánh răng in hình con bướm thuở nào, nhưng cô thì vẫn nhớ, như những chuyện ấy mới
xảy ra ngày hôm qua. Có lẽ Giang Tu Nhân không hiểu vì sao cô thích
bướm, nhưng anh không hỏi. Giữa anh và cô, chuyện gì cũng có thể xảy ra, trừ việc chia sẻ những thứ riêng tư. Nếu anh hỏi thì cô cũng sẽ không
nói. Thân mật, không có nghĩa là chia sẻ tư mật.
Từ khi bên
nhau, thấy cách bài trí của anh quá đơn điệu, mỗi lần dạo phố cô đều tha về cả đống đồ trang trí. Giường ngủ, ghế trong phòng khách, thậm chí cả ghế trong xe anh giờ đầy những