
m,xinh đẹp lại ngây ngô.
Hắn không thể suy nghĩ,não hắn như đã bỏ hắn đi,mắt hắn không thể rời đôi môi nàng. Thật đẹp...thật mềm...thật ngọt...
Hắn...hôn nàng.
Hắn thế nhưng hôn nàng.
Thời gian như ngạc nhiên đến nỗi quên cả chạy,hai thân hình dây dưa lấy
nhau. Lâm Khiêm còn có thể cảm nhận làn môi Gia Nguyệt đang run rẩy.
Nhìn vào đôi mắt đang thất thần của nàng,tim không hiểu vì sao lại đau nhói.
Gia Nguyệt không ngờ,nàng thế nhưng bị người ta cưỡng hôn. Vì sao lại là
hắn. Nếu là người khác,nàng có thể đánh có thể giết chết có thể...rất
nhiều biện pháp,nhưng vì sao cố tình lại là hắn.
Nàng không có
cách, đầu nàng hỗn loạn một mãnh hoang tàn. Thân thể nàng hành động
nhanh hơn suy nghĩ. Ngay khi bàn tay hắn buông thả,nàng đã xoay người bỏ chạy. Điều mà nàng chưa từng làm.
“Gia Nguyệt’”
Hắn gọi
nàng,không biết để làm gì, nhưng bản năng buộc hắn gọi tên nàng, là lần
đầu tiên hắn gọi tên nàng,vậy mà có thể gọi thuận tiện đến thế,tưởng như hắn đã gọi tên nàng thật nhiều lần trước đây.
Cánh tay run rẩy chạm vào môi mình,ở đây,vẫn còn chút ấm áp. Hắn đã hôn nàng.
Thật ra đó cũng chẳng thể gọi là nụ hôn đúng nghĩa,mà chỉ là cái chạm nhẹ
vào môi nhau. Thế nhưng xúc cảm kia,đã theo hắn đến khi cuối đời. Cho
đên sthaatj lâu sau này,mỗi khi nhớ đến nụ hôn kia,tim hắn vẫn đập những nhịp gấp gáp.
Hắn ngẩn ngơ nhìn theo hướng nàng rời đi,đôi mắt luôn trầm lặng nay lại gợn lên tầng tầng những vòng nước mỏng manh.
... ...... ...... ...... ...... ......
Gia Nguyệt trốn về phòng mình,khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng,bàn tay ôm lấy bờ môi.
Hai chân đứng không vững làm nàng ngồi bệch dưới sàn. Nếu có ai nhìn thấy hẳn rất kinh ngạc về sự luống cuống này.
Hắn đi về phòng,không ngừng nghĩ về điều mình vừa làm.
Không để ý thấy Hân Hân cũng đang ngẩn người. Đến khi để ý đến thì hắn gọi mà không thấy chị gái nhìn hắn.
Lâm Khiêm đi đến bên cạnh chị,gọi lớn vài tiếng cũng không thấy chị nhìn
mình. Có chút lạ,Lâm Khiên cưỡng chế xoay người chị lại,thì bất ngờ khi
thấy chị đang khóc. Nước mắt như những hạt trân châu lặng lẽ rơi.
“Hân Hân?”
Giai Hân ngước lên nhìn hắn,đôi mắt đã từng ngây ngô bỗng nhiên có chút phức tạp,nước mắt vẫn đang rơi như mưa không ngừng.
Lâm Khiêm không biết làm sao,khi hắn còn đang ngẩn người, Giai Hân đã ôm
chặt lấy hắn. Bàn tay không ngừng chà xát đôi môi hắn. Làm hắn có chút
đau.
“Hân Hân đừng...”
Nhưng lời hắn còn chưa kịp nói đã nghe tiếng nói tắc nghẽn của Giai Hân
“Bẩn...đừng Khiêm Khiêm...đừng như thế nữa,chị xin...chị xin mà.”
Lâm Khiêm chấn động,bàn tay đang muốn đẩy Giai Hân ra bất động trên không trung.
Trong phòng một mãnh vắng lặng,chỉ còn tiếng khóc nghèn nghẹn của Giai Hân vọng lại.
Sáng hôm sau,Gia Nguyệt chuẩn bị tinh thần để đối diện với Lâm Khiêm,nhưng thật không ngờ hắn lại né tránh nàng.
Hắn né tránh nàng,không phải vì cái chạm nhẹ kia. Hắn tránh nàng là bởi vì
Hân Hân khóc. Từ trước đến giờ Hân Hân rất ít khi rơi nước mắt. Nàng
luôn cười,nụ cười rực rỡ,nước mắt không phù hợp với nàng.
Hắn và
chị là cặp song sinh,từ lúc nhỏ giữa hai người đã có loại thần giao cách cảm đặc biệt. Nhưng hắn lại bối rối,hoặc không muốn thừa nhận lý do chị hắn đã khóc hôm qua.
Hắn không thể né tránh Hân Hân,nhưng Gia Nguyệt thì có thể.
“Đứng lại đó cho tôi.”
Giọng Gia Nguyệt lạnh lùng,loại bỏ ý đồ tránh đi của Lâm Khiêm.
Hắn biết lần này không thoát được. Nếu đã không thể thì hắn đành đối mặt
với nàng. Mặc dù,chỉ cần nhìn vào đôi mắt đang chứa đựng cơn giận kia
làm tim hắn nhói lên.
“... .......”
Hắn im lặng. Đợi nàng mắng nhiếc hay làm bất cứ điều gì nàng muốn.
Đáp lại hắn,lại là sự im lặng của Gia Nguyệt. Đôi mắt nàng mênh mang,không
còn tĩnh lặng cao ngạo như trước, ẩn trong đó là một chút của hy vọng.
Cả hai cứ đứng im lặng như thế,vậy mà trong ánh mắt đang giao nhau lại như có vô vàng lời nói.
Bàn tay Gia Nguyệt nắm chặt,môi mím lại...nàng không ngờ...
“Vì sao?”
Nàng hỏi,trong giọng nói có chút run rẩy,hắn quay đầu đi,nhắm chặt mắt.
“Đồ ghê tởm,các người là đồ ghê tởm.”
Nàng rít lên,điên cuồng gào thét như muốn những câu nói của nàng xé toạc
hắn. Hắn thấy rất đau,lòng ngực buốt giá không phải vì những gì nàng
đang gào thét,mà vì bàn tay đang run lên của nàng.
Hắn cắn
môi,muốn loại bỏ ý định chạy đến bên nàng. Thôi đi,hắn điên sao,cảm giác chết tiệt này là gì. Thứ đang thấp thỏm đau đớn trong lòng hắn là thứ
gì.
“Mẹ kiếp”
Hắn chửi tục,tim hắn đau quá.
Gia Nguyệt ôm chặt lấy mặt,bờ vai không ngừng run lên.
Tưởng như nàng đang khóc
Bất chợt nàng lại bật cười.
“Mẹ kiếp??? Ha ha ha ha.......”
Nàng cười,ngước mặt lên trời mà cười. Tiếng cười như chuông bạc lại phá lệ
chói tai. Chúng vọng vào bốn bức tường tạo nên thứ âm thanh ma quái.
Gia Nguyệt cười,thân hình run rẩy như cành liễu gặp gió lay. Lòng ngực phập phòng theo tiếng cười. Tà váy trắng lung lay,mái tóc vốn được buộc gọn
sau đầu lại bị xổ tung,đem ba ngàn sợi tơ đen nhánh buông hờ hửng phía
sau.
Lâm Khiêm muốn tiến lên ngăn nàng cười. Nàng đừng cười như
thế nữa,đừng .....hắn đau q