
i đất hoảng sợ.
“Nóng quá,nóng chết mất,con điên nào đem trứng nóng như vậy còn chạy loạn hả,muốn chết sao,đau quá”
Người va phải Giai Hân là một trong số tiểu thư hay đến Lâm viên chơi cùng
Gia Nguyệt,hôm nay tâm tình Gia Nguyệt không tốt,hạ lệnh đuổi khách
không thèm nể mặt đã làm cô ta tức giận. Nhưng nghĩ đến gia thế của Gia
Nguyệt nên cố nhịn. Không ngờ vừa ra khỏi hành lang lại bị va phải.
Càng nghĩ càng ức,cô ta không thèm nói trái phải,tát vào mặt Giai Hân. Làm cho gương mặt xinh xắn sưng lên.
Giai Hân không dám khóc,chỉ luôn miệng xin lỗi. Còn chưa đủ hả giận,cô ta còn nâng chân muốn đạp bẹp thứ làm cô ta bị bỏng.
Giai Hân vội dùng tay bảo vệ cho quả trứng,không để tâm gót giầy cứng dẫm nát tay cô bé.
“Đáng đời”
Quẳng lại câu nói vô tình, cô ta hung ác bỏ đi,để mặc Giai Hân ôm chặt thứ
trong tay. Trên mặt vẫn còn vệt nước mắt và dấu sưng đỏ,nhưng nụ cười
lại rạng rỡ hơn nhiều lần. Vì thứ cô bé bảo vệ vẫn còn nguyên vẹn
nha.....
Nhìn gương mặt bị thương của Giai Hân,Lâm Khiêm đau đớn còn hơn lúc bị đánh,ánh mắt hắn đỏ lên,khàn khàn hỏi.
“Tại sao?”
Giai Hân lặng lẽ lăn lăn quả trứng lên mặt cho em,chỉ cười không nói gì. Lâm Khiêm không chịu được ôm chặt lấy chị,hắn âm thầm thề.
“ Đợi em Hân Hân,rất nhanh em sẽ đủ năng lực bảo vệ chúng ta” “Cho dù biết anh sẽ hận em,cho dù biết anh không bao giờ yêu em,em vẫn cố chấp không buông tay anh. Tất cả đều vì em yêu anh”
Hắn đã tìm đến nàng,thật đột ngột nằm ngoài dự kiến của nàng. Sau trận đánh nhừ tử kia,nàng những tưởng phải làm nhiều hơn thế hắn mới chịu cúi đầu trước nàng, nhưng hắn đã chịu thua? Lặng lẽ tìm đến nàng.
“... ....”
Trong căn phòng rộng lớn,trang trí thanh nhã nhưng nhìn vào cũng đủ biết giá
trị của nó không nhỏ. Gần bên cửa sổ sát đất,một cái ghế quý phi được
đặt ngay ngắn,hướng ra khu vườn phía bên dưới. Gia Nguyệt nằm lười
biếng,ánh nắng sớm mai rọi lên cơ thể mong manh của nàng. Hắn bỗng có
cảm giác nàng như được bao bọc bởi vòng sáng của thiên thần. Đôi mắt
nàng nhìn hắn, phức tạp,ngạc nhiên,xen lẫn trong đó chút hiếu kì. Đôi
môi luôn mỉm cười hoàn mỹ giờ mím lại,hắn đột nhiên nhận ra,lúm đồng
tiền của nàng thật sâu,cho dù không cười,nó vẫn ẩn ẩn trên má trắng noãn của nàng.
Hắn chợt thất thần,nàng rất đẹp,hắn luôn biết. Những
khi nàng đối mặt với người khác,luôn là vẻ mặt kiêu kỳ thanh cao như một nàng công chúa đang đứng trên cao ban phát cho kẻ hèn đứng bên dưới.
Nhưng nàng không biết,mỗi khi một mình,nàng thường để lộ chút nhu hoà
hiếm gặp. Ánh mắt nàng không còn cao ngạo nhìn tất cả,nó dịu dàng..có
chút....
“Tại sao tôi phải đồng ý?”
Thu lại vẻ mặt nh hoà,nàng lấy lại dáng vẻ ngày thường. Nâng cao cầm,nàng đợi hắn cầu xin nàng.
Hắn hồi thần,hắn làm sao vậy,hắn điên sao. Trước mắt hắn là Gia Nguyệt. Con gái duy nhất của Lâm Ggia,sao hắn lại có thể nghĩ nàng cũng như hắn.
Thật vớ vẫn....
“Nếu cô làm điều đó,tôi sẽ cho cô điều mà cô muốn”
Gia Nguyệt sửng sốt,điều mà nàng muốn????
Hắn đang là nói đến chuyện hắn quy phục theo ý nàng,nhưng mà vì sao,vì sao hắn đột nhiên đồng ý.
“Nói lý do,nếu làm tôi vui,biết đâu tôi sẽ đồng ý.”
“Vì cô ta đã đánh Hân Hân,tôi muốn cô ta trả giá”
Tâm,không biết vì sao,chợt nhói lên. Nàng vốn đã biết không phải sao. Lúc này
đây,ngoài cô ngốc kia còn có ai có thể khiến hắn đau lòng. Hắn là vì báo thù cho chị gái hắn,mà cam nguyện theo chân nàng. Buồn cười,nàng làm
nhiều việc như thế,nhưng hắn không để tâm,nay lại vì....khoan đã,này gọi là ghen tỵ sao?
Nàng hoảng hốt.
Ngờ vực
Mày đẹp
nhíu chặt lại,hắn cũng vô thức nhíu mày. Này là sao, không phải nàng
luôn mong hắn đồng ý sao.vì sao lại...có vẻ mặt như thế kia.
Lâm
Khiêm không biết những suy nghĩ đang cuộn xoay trong đầu nàng, nhìn chằm chằm hắn,nàng chợt bật cười. Nụ cười có chút chua chát khó phát hiện.
Nàng lạnh lùng
“Vì sao tôi phải làm điều này,tôi không hứng thú.”
Đứng lên đi về phía cửa,bàn tay nàng nắm chặt,đôi mắt lạnh lùng lại chứ cơn giận dữ to lớn.
“Khoan đã”
Hắn nắm lấy tay nàng,ngăn nàng rời đi. Bất chợt,một cảm giác mềm mại chạy thẳng vào đầu hắn,tay hắn tê liệt
Gia nguyệt sửng sốt,hắn nắm tay nàng. Lần đầu tiên có người nắm lấy tay nàng, mà người đó lại là hắn.
Đôi mắt nàng trong veo,hàng mi cong cong hơi run rẩy,hắn vô thức muốn gần
nàng hơn một chút. Cho đến khi nhìn thấy hình bóng trong đôi mắt nàng là chính hắn. Hắn mới nhận ra rằng mình thật kéo nàng lại gần hơn.
Da nàng rất trắng,không tỳ vết,vẫn còn nét mềm mại trẻ con. Mắt nàng rất
đẹp,trong veo chứa hình ảnh của hắn. Chiếc mũi nhỏ xinh chuyển động theo nhịp thở gấp gáp,đôi môi đỏ mọng tự nhiên đang hé mở vì ngạc nhiên.
Nhìn đôi môi nàng,hắn thật muốn...chạm vào.
“Anh....”
Gia
Nguyệt bối rối,nàng không ngờ hắn thật kéo nàng lại gần. Tiếp xúc gần
gủi như vậy chỉ có đối với ba của nàng. Lực tay hắn rất mạnh,nàng vùng
vẫy vẫn không thể lay chuyển. Hắn nhìn nàng...chăm chú...trong đôi mắt
hắn nàng nhìn thấy chính nàng, bối rối,hoang mang...nàng không biết lúc
này,gò má nàng nhàn nhạt đỏ,e lệ như đoá hoa trong nắng sớ