
ười phụ nữ không
còn khả năng làm mẹ như cô ta là một người đàn bà không hoàn mỹ, tương lại ở
đâu, về đâu, thật mờ mịt. Cô ta rất ngưỡng mộ Thuấn Nhân, có thể cả ngày không
cần làm việc gì, chỉ cần ở bên cạnh chồng mà ai nhìn vào cũng phải đố kỵ. Diệp
Trăn Trăn không biết Thuấn Nhân đang phải đối mặt với vấn đề hết sức phức tạp,
Tử Chấn đang thông qua pháp luật để tước bỏ quyền làm bố của
Thời Hân.
Đây không phải là hành động nhất thời của Tử Chấn, mà
nó bắt nguồn từ việc năm lần bảy lượt Thời Hân đối xử không còn tình người với
Tử Chấn, đứa con trai duy nhất của ông ta, khiến anh phải điêu đứng, có nhà mà
cũng như không. Thời Hân cũng không có phản ứng gì trước chuyện đó, bởi ông ta
biết sẽ chẳng có một quốc gia nhà, pháp luật nào lại đi bảo vệ cái yêu cầu đi
ngược lại với đạo đức như thế cả, chỉ cần ông ta không đồng ý, Tử Chấn
đơn phương đề nghị cũng không có hiệu quả, cho dù anh có thuê luật sư để được
pháp luật công nhận đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là do anh muốn tước bỏ quyền
lợi làm con, mà vẫn phải có nghĩa vụ đối với người bố.
Thời Hân nói: “Mày bắt buộc phải chu cấp cho tao, tuy
pháp luật Mỹ không có quy định đấy, nhưng mày sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc,
mày phải theo truyền thống Trung Quốc.”
Ông ta yêu cầu mỗi tháng Tử Chấn phải cấp cho ông ra
năm mười nghìn tệ. mỗi năm đưa một lần. Tử Chấn bị ông ra bức đến nỗi suýt nôn
ra máu, nhưng không có cách nào khác.
Tử Chấn suy nghĩ một hồi, sức khoẻ vẫn còn yếu, ngồi
lâu vết thương lại đau, nhưng thái độ vẫn rất bình tĩnh, suy nghĩ xong, anh
nói: “Được thôi, mỗi tháng năm mười nghìn. Nhưng ông phải ký tên rồi ra phường
đóng dấu, từ nay sống chết là chuyện của ông, không liên quan gì đến tôi nữa.”
“Mỗi tháng năm mười nghìn thì có thể sống chết mặc bay
sao?” Thời Hân nói. “Mày cho rằng với tình trạng sức khoẻ của mày bây giờ mà
đòi đi kiếm tiền à? Nếu thêm cả vợ con mày nữa, mỗi tháng mày phải kiếm khoảng
một trăm nghìn mới đủ nhỉ? Mày mơ à? Lẽ nào mày muốn chui vào một công ty có
quy mô như tập đoàn Thời Thị để đối phó với tao? Dựa vào mối quan hệ bố con
hiện tại của tao với mày, không chừng người ta sẽ cho rằng mày là gián điệp.”
“Tôi kiếm số tiền này bằng cách nào chẳng liên quan gì
đến ông.” Tử Chấn lấy tờ lấy đã in sẵn ra, lấy bút điền nội dung vào, sau đó
đưa cho Thời Hân: “Ông đọc đi, chiều nay tôi với ông đi đến phòng công chứng.”
Thời Hân không đọc, chằm chằm nhìn đứa con trai: “Ngày
đó không mang theo mày đi, thật là một sai lầm lớn, mày đã trở thành một con
người có tư duy của tầng lớp hạ đẳng, đây là nỗi đau lớn nhất đời tao.”
Tử Chấn mím môi, nhìn lên tường, dáng vẻ như trái đất
sắp đến ngày tận thế, trong tích tắc nữa thôi, mối quan hệ cha con này sẽ không
còn tồn tại nữa.
Không bao lâu sau khi xuất viện, Tử Chấn bảo vợ về quê
đón bọn trẻ lên. Theo ý của Thuấn Nhân, cô muốn Tử Chấn nghĩ ngơi tĩnh dưỡng
một thời gian rồi hãy đón bọn trẻ về, giờ chúng vẫn là trẻ con, ở nhà cả ngày
nô đùa ầm ĩ, sẽ không tốt cho sự phục hồi của Tử Chấu. Nhưng anh rất kiên
quyết, bọn trẻ quay về Bắc Kinh, anh mới yên tâm.
Khi ăn tối, không biết Chấn Chấn do nhìn thấy bố mẹ
hay vì một nguyện nhân gì khác mà mặt mày rạng rỡ, liên tục gõ thìa vào bát,
ngón tay cái cầm sát vào chỗ lõm của chiếc thìa nên dính đầy dầu mỡ, Tử Chấn
nói: “Cầm thìa phải cầm lên trên cái như thế này này, chỗ này dùng để múc cơm,
đưa mấy ngón tay lên.”
Chấn Chấn không nghe lời, tiếp tục gõ, tiếng gõ inh
tai, Tử Chấn lại nhắc nhở một lần nữa, thằng bé vẫn không nghe. Tử Chấn bỏ đũa
xuống, bế cậu bé vào phòng ngủ, đặt nó nằm sấp xuống, phát mấy cái vào mông.
Chấn Chấn đang mặc bỉm Tử Chấn không đánh mạnh tay, nhưng cậu bé lại khóc ầm
trời. Nhìn thấy mẹ, cậu bé ăn vạ, càng khóc to hơn, Thuấn Nhân nghiêm mặt nói:
“Không được làm nũng, rõ ràng con sai rồi, không giữ vệ sinh, mau nhận lỗi với
bố đi!”
Ăn cơm xong, đang rửa bát, Thuấn Nhân hỏi: “Anh đang
có chuyện gì buồn à? Bố anh lại nói gì rồi?”
Tử Chấn lắc đầu, nói: “Mai anh đi có việc, có lẽ sẽ về
muộn, có chuyện gì cứ gọi điện cho anh.”
“Anh đi đâu? Sức khoẻ còn yếu, giữa đường ngất ra đấy
thì làm thế nào?” Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Thuấn Nhân cũng biết không
cản được anh, mắt cay cay, vội đi lau chùi
tủ lạnh.
Tử Chấn nói: “Gần thôi, đừng lo cho anh.”
Ngày hôm sau, bầu trời âm u, những đám mây dàu như
muốn sà xuống đất, máy bay luồn vào mây. Ánh mặt trời rực rỡ lại xuất hiện,
chiếu xuống vạn vật. Tử Chấn nuốt mấy viên thuốc, thấy người dễ chịu hơn. Trên
máy bay, anh không ngủ được, bước ra khỏi sân bay, đã có hàng taxi Thụy Lệ chờ
sẵn ở đó. Năm mươi tệ một người, đủ bốn người mới chạy, Tử Chấn đưa cho tài xế
taxi hai trăm tệ, anh ta liền lái xe đưa Tử Chấn đến chỗ cần đến.
Chợ đá nổi tiếng nhất Thuỵ Lệ thực chất là những cái
lều nối tiếp nhau, như những trại tỵ nạn, thô sơ nhưng lại đông đúc.
Tử Chấn đi sâu vào bên trong, lều nào cũng có người.
Anh dừng lại trước một trong những cái lều đó. Một người đàn ông trung niên mặc
chiếc áo thun ngồi trên ghế, sắc