
. Thẩm Dịch Trần mỉm cười.
“Vâng!”
Điện thoại Bùi Tử Mặc vẫn không thể liên lạc được.
Đinh Thần chán chường ngồi xuống ngay hàng ghế dài nơi hành lang bệnh viện, bóp trán, cô không biết mình nên làm gì.
Làm người như cô quả là thất bại, cô đã dốc hết sức nhưng vẫn không thể níu giữ con tim của chồng mình.
Đinh Thần chủ động đề nghị ở lại túc trực trong bệnh viện nhưng mẹ chồng cô
không đồng ý: “Bố con không việc gì rồi, ngày mai con còn phải đi làm,
mau về nhà nghỉ ngơi đi”
“Không sao đâu mẹ, con còn trẻ, đủ sức chống chọi, hay là mẹ về đi”. Đinh Thần cương quyết nói.
“Bệnh viện có y tá trông nom, mẹ không mệt đâu ”. Mẹ chồng là người thông
minh, bà đã nhận ra thần sắc khác thường của Đinh Thần, vì lẽ đó mà bà
một lần nữa thúc giục : “Con về xem thử Tử Mặc về nhà chưa, nói tình
hình sức khỏe của bố cho nó nghe ”
Đinh Thần đành đồng ý nghe
theo. Nhưng cô không muốn về nhà, không muốn về đối mặt với gian phòng
trống trải hay phải đối mặt với những lời nói dối của Bùi Tử Mặc . Một
mình đứng trên sân thượng tòa nhà bệnh viện đến tận khuya. Mãi đến khi
tiếng bước chân cắt ngang dòng suy nghĩ rối bời của cô.
“Cô vẫn chưa về ư ? ”. Giọng nói dịu dàng cất lên.
Đinh Thần không quay đầu lại, trả lời anh : “Vâng ! ”
“Cô có tâm sự à ? ” Thẩm Dịch Trần hỏi.
Cô cụp mắt: “Tôi muốn được yên tĩnh!”
Khóa môi Thẩm Dịch Trần nhếch lên: “Lá gan của cô lớn lắm, người bình thường đâu dám lên chỗ này!”
“Vậy còn anh? Vì sao anh cũng lên sân thượng?”
Đôi mắt của anh vô cùng sâu thẳm: “Mệt rồi, tôi lên đây hóng gió để tỉnh táo chút thôi”
“Không phiền anh nữa!” Đinh Thần nở nụ cười.
Đôi mắt Thẩm Dịch Trần trong veo, anh nhìn thẳng vào mặt cô: “Mau về sớm
đi, dù xảy ra chuyện không vui thì vẫn phải đối mặt để giải quyết, né
tránh mãi không phải là cách”
Sống lưng Đinh Thần cứng đờ : “Anh biết gì nào?”
“Tôi khong biết!”. Thẩm Dịch Trần lặng lẽ thở dài. “Nhưng cũng đoán được phần nào”
Bóng dáng Đinh Thần cứng đờ, quay đầu lại cô nói : “Chuyện này không liên quan đến anh ”, Dứt lời cô lập tức bỏ đi.
Đinh Thần gọi điện thoại cho Bùi Tử Mặc thêm lần nữa, lần này là lời nhắc
khóa máy, nỗi đau đớn âm ỉ trong lòng cô thoáng chốc lan truyền khắp cơ
thể, khoảnh khắc này đây, Đinh Thần chợt muốn tìm người để dốc bầu tâm
sự.
Không thể tìm Diệp Tử, tối nay là đại hỷ của cô ấy, Đinh Thần không muốn mình làm kẻ tội đồ làm ảnh hưởng đến sự thuận hòa của vợ
chồng người ta.
Cô cũng chẳng thể tìm Tiểu Á, cô ấy còn trẻ lại hay xúc động, sẽ làm hỏng chuyện.
Cô trầm ngâm suy tư, tại thành phố lớn này, vậy mà cô chẳng thể nào tìm
được một người bạn tâm dao có thể cùng cô chia sẻ nỗi lòng.
Đúng
lúc đó, Diệp Tử gọi điện thoại cho cô, vừa mở miệng liền chất vấn hỏi
tội: “Đại tiểu the, quá đáng lắm nhé, chưa ăn gì đã bỏ đi rồi…”
Đinh Thần không thể nhẫn nhịn thêm nữa, càng lúc càng nghẹ ngào thổn thức.
Diệp Tử sợ hãi : “Cậu sao vậy ? ”
Đinh Thần chỉ biết khóc, chẳng nói chẳng rằng.
Diệp Tử bình tĩnh hỏi : “Cậu đang ở đâu ? ”
Đinh Thần nghẹn ngào nói địa chỉ
Diệp Tử hít một hơi : “Cậu đứng đó, đừng đi đâu, mình sẽ đến ngay ”
Xe dừng lại, Diệp Tử lao đến như luồng gió táp, cô kéo lấy bàn tay Đinh Thần: “Có phải Bùi Tử Mặc lại ăn hiếp cậu không?”
Đinh Thần quệt hai hàng nước mắt, hôm nay cô thật sự quá sức bẽ mặt. Trước
đây dù có phải chịu đựng khổ cực thế nào Đinh Thần cũng chỉ rơi lệ sau
lưng. Tối nay bộ dạng nhếch nhác lôi thôi của cô đều đã lọt vào mắt của
Diệp Tử. Cô cũng cảm thấy mình may mắn, may mà Diệp Tử đã chẳng còn là
nhân viên cấp dưới của cô bằng không cô thực sự chỉ còn cách đam sầm vào tường.
Diệp Tử ôm lấy bờ vai cô : “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? ”
Đinh Thần lắc đầu nguầy nguậy.
Diệp Tử dò hỏi : ”Là vì Bùi Tử Mặc?”
Đinh Thần chẳng nói lời nào, cắn chặt môi.
“Mình biết rồi!”. Diệp Tử cất cao giọng. “Có phải anh ta lại léng phéng vứi con nhỏ hồ ly tinh đó rồi không?”
Hướng Huy vừa kịp dừng xe tiến lại gần thì nghe thấy câu nói này của Diệp Tử, anh vội nói : “Trước khi mọi chuyện chưa làm rõ em đừng vội đưa ra kết luận bừa bãi!”
“Hứ!” Diệp Tử bĩu môi. “Đàn ông đều là một lũ bao biện”
Hướng Huy tự dựng vô duyên vo cớ kẻ hứng chịu sự liên đới , anh im lặng trong sự đáng thương.
“Vậy giờ cậu dự định như thế nào?”. Diệp Tử hỏi.
Đinh Thần gượng cười: “Mình cũng chẳng biết nưa!”
“Đưa cô ấy về nhà trước, Bùi Tử Mặc tìm không thấy sẽ lo lắng sốt vó lên!”. Hướng Huy ngoài miệng nói vậy nhưng khóe mắt e dè nhìn sang Diệp Tử.
“Mình không về!”. Đinh Thần hiếm khi ngang bướng cứng rắn không gì lay chuyển như lúc này.
Diệp Tử trừng mắt nhìn Hướng Huy: “Mình cũng không tán thành để cậu về lúc này, Bùi Tử Mặc chẳng ra làm sao cả, lần này nhất định bắt anh ta làm rõ, đồng thời bắt anh ta viết giấy cam đoan!”
Hướng Huy dở khóc dở cười: “Giấy cam đoan mà có hiệu lực thì cần gì đến tờ đơn ly hôn chứ!”
Diệp Tử đạp anh một cước: “Nói xàm gì vậy?”
Hướng Huy phản ứng trở lại: “Thứ lỗi”
Diệp Tử dỗ dành an ủi : “Cậu đừng nghe anh ấy nói linh tinh, cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, về nhà bọn mình ngủ một đếm r