Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh

Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324165

Bình chọn: 8.5.00/10/416 lượt.

ồi hãy nói”

Lời Diệp Tử vừa thốt lên, Hướng Huy sửng sốt: “Đến nhà chúng ta?”

“Phải!”. Diệp Tử đe dọa : “Anh có ý kiến ư?”

Đinh Thần khó xử nói: “Không ổn cho lắm, hôm nay là đếm tân hôn của bọn cậu, cậu mò ra ngoài thế này mình đã cảm thấy áy náy không yên rồi, nếu còn đến nhà quấy quả cậu nữa thì mình chẳng phải đã là kẻ gây tội ác tày trời sao?”

“Đinh Thần quả là người hiểu chuyện!”. Hướng Huy cất tiếng cười vang.

Diệp Tử đẩy Hướng Huy sang một bên, cất giọng nhàn tản: “Đều là vợ chống cả, không nghiêm trọng như cậu nói đâu!”. Cô hống hách lên tiếng chỉ huy Hướng Huy: “Mau lái xe qua đây!”

“Tuân lệnh, bà xã đại nhân!”. Hướng Huy đành thở dài

Trống gực Đinh Thần rộn ràng ấm áp, đến phút cuối cô đã có thể bình thản nói cười chuyện trò. Diệp Tử trên phương diện công việc là nhân vật giỏi giang then chốt, trước mặt mọi người thể hiện cá tính trang nhã hòa đồng, duy chỉ có những lúc ở trước mặt Đinh Thần và Hướng Huy thì mới bộc lộ dáng vẻ tiểu thư cùng cá tính bốc ddiingf, xốc nổi.

Diệp Tử trải giường ngoài phòng khách cho Đinh Thần, Hướng Huy mặt mày cau có khổ sở bước lại gần, than vãn thở dài một thôi một hồi.

“Anh ngạc nhiên lắm hay sao?. Diệp Tử lườm Hướng Huy.

Hướng Huy toan mở miệng thì chuông điện thoại cất tiếng ngân vang, anh nhìn màn hình, căng thẳng nói : “Là Bùi Tử Mặc!”

“Để em nghe!”. Diệp Tử đưa tay giật lấy điện thoại: “A lô!”

Bùi Tử Mặc đi thẳng vào vấn đề : “Diệp Tử, Đinh Thần có ở đó không?”

Diệp Tử cười: “Bùi công tử, anh lạ thật đấy, không biết bà xã của mình đi đâu thì chạy ngay sang hỏi tôi!”

Bùi Tử Mặc đành chào thua, mãi một lúc sau mới nói: “Cô ấy không ở nhà”

“Anh có thể gọi điện thoại cho cô ấy mà”

“Cô ấy không nghe!”

Diệp Tử nhướng cao hàng chân mày: “Vậy tôi cũng hết cách!”

“Cô giúp tôi nghĩ xem cô ấy có thể đi đâu?”. Bùi Tử Mặc quả thực hết sức nóng lòng. Đinh Thần xưa nay không bao giờ về nhà trễ như lần này, càng chưa bao giờ mất tích vô cớ mà không nói lời nào với anh.

“Anh cũng khá quan tâm đến cô ấy nhỉ?”

Giọng Diệp Tử thoáng mĩa mai châm biếm.

Bùi Tử Mặc không màng tâm đến lời của Diệp Tử. “Cô ấy là vợ tôi, đương nhiên tôi phải quan tâm”

“Tôi hỏi anh, hôn lễ tối nay mới diễn ra phân nửa anh đã bỏ đi đâu mất?”

Bùi Tử Mặc lặng im trong giây lát: “Chuyện này hình như không liên quan đến cô”

Diệp Tử cười khẩy: “Vậy Đinh Thần chẳng can hệ gì tới anh cả”. Dứt lời, cô dập điện thoại.

Hướng Huy lắc đầu: “Em hà tất phải làm vậy, bọn họ trước sau gì cũng là vợ chồng”

“Em cảnh cáo anh, không được phép nói cho anh ta biết Đinh Thần đang ở nhà chúng ta, phải để anh ta nếm thử mùi vị lo lắng sốt ruột như thế nào mới được”. Diệp Tử nói giọng dữ dằn.

Hướng Huy nhún vai: “Anh nào dám!”

Diệp Tử mím môi: “Ngoan lắm!”

Đinh Thần tắm xong bước ra: “Diệp Tử. cho mình mượn máy sấy tóc một lát”. Cô sấy khô mái tóc, ngồi trên giường ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại.

“Có phải Bùi Tử Mặc gọi điện thoại cho cậu không?”

Đinh Thần ngẩng mặt lên, hỏi: “Sao cậu biết?”

“Mình có khả năng đoán trước được vận mệnh , cậu tin hay không?” Diệp Tử cười. “Được rồi, không giỡn với cậu nữa, Bùi Tử Mặc gọi điện thoại đến”

“Cậu nói với anh ấy thế nào?”. Giọng Đinh Thần hết sức bình thản nhưng thể che dấu cảm xúc hồi hộp của mình.

“Mình không nói cậu ở đây”. Nụ cười thoáng lóe lên trong mắt Diệp Tử.

Đinh Thần thở phào nhẹ nhõm nhưng thần sắc cô không được tốt, lòng bồn chồn không yên, cô vuốt nhẹ bàn phím, hết bật nắp đến đóng nắp điện thoại lại.

Diệp Tử bĩu môi: “Không tìm thấy cậu, anh ta sẽ sốt ruột lên cho mà xem”

“Thế à?”. Đinh Thần lơ đãng.

“Mình thật sự không chịu nổi bọn cậu, có chuyện gì không nói rõ ràng được hay sao, giờ thì không tranh cãi cũng chẳng cãi vã, chẳng rõ đã xảy ra chuyện gì”

“Diệp Tử, cậu không hiểu đâu!”. Đinh Thần thở dài. “Mình cứ nhẫn nhịn mãi, vì mình còn ôm hy vọng với anh ấy, đợi đến một ngày nào đó bản thân mình không thể nhẫn nhịn thêm được nữa thì đó cũng chính là thời điểm cuộc hôn nhân của bọn mình tan vỡ”

Diệp Tử hoảng sợ: “Nghiêm trọng đến thế cơ à?”. Cô cảm thấy Bùi Tử Mặc là kẻ lăng nhăng nhưng không ngờ sự việc đã phát triển đến mức này.

Đinh Thần trịnh trọng gật đầu. “Diệp Tử, hiện giòe mình uốn yên tĩnh một lát, mình phải dự tính cho tương lai của mình”

“Chúc cậu ngủ ngon”

Diệp Tử trở về phòng mình, cô thấy Hướng Huy vội vàng gập điện thoại lại, vẻ mặt gượng gạo không mấy tự nhiên.

Cô cười mà như không: “Có phải là đang báo tin cho Bùi Tử Mặc không?”

Hướng Huy tán thưởng: “Quả là không có việc gì qua được mắt em”

“Chẳng phải đã nói anh không được phép tiết lộ với anh ta rồi sao?”. Diệp Tử vờ phẫn nộ.

Hướng Huy ôm chầm lấy Diệp Tử: “Ha ha, anh vì nghĩ đến bản thân mà làm vậy”

“Là sao?”

“Ngộ nhỡ sau này, em làm mình làm mẩy với anh, mò sang nhà Đinh Thần ở thù anh sẽ phải tìm người nói giups mình chứ!”. Hướng Huy gian manh, hấp háy mắt long lanh.

Diệp Tử cười khúc khích: “Anh nghĩ xa xôi quá đấy”

“Cái này gọi là trời chưa mưa lo sửa cửa sổ”. Hướng Huy nói dõng dạc.

“Shit, sao anh biết em nhất định sẽ mò sang nhà Đinh Thần, b


Old school Easter eggs.