XtGem Forum catalog
Nếu Mùa Hạ Ấy Em Không Gặp Anh

Nếu Mùa Hạ Ấy Em Không Gặp Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323722

Bình chọn: 9.5.00/10/372 lượt.

i, giáo viên phát bài thi trắc nghiệm, một bài trắc nghiệm nhỏ

nhưng tâm trí của tôi đều ở trong bức thư cả rồi.

Hồi âm, hay không hồi âm? Đầu óc trống rỗng, rút cục là có hồi âm hay không?

Trắc nghiệm tiếng Anh là môn sở trường của tôi, nhưng lần này, tôi chỉ được

85 điểm, Chương Tiểu Bồ được 98 điểm, cô ấy đúng là rất có bản lĩnh, dù

có đùa cợt với bọn con trai, cũng không bao giờ để ảnh hưởng tới việc

học tập.

Hết giờ tự học, tôi kéo Chương Tiểu Bồ ra hồ sen sau

trường tản bộ, còn một tháng nữa là thi đại học rồi, chỗ nào cũng tràn

ngập một bầu không khí căng thẳng, lo lắng, nhưng trong lòng tôi chỉ có

lá thư đó, lá thư có liên quan tới Chương Tiểu Bồ.

Cô ấy nói với

tôi, anh chàng sinh viên ở đại học Nam Kinh tỏ tình với cô ấy: Cậu có

biết thế nào gọi là tỏ tình không? Cô ấy đắc ý, nói vẻ khoe khoang.

Không biết. Tôi nói. Tôi còn chưa được khai hóa mà.

Anh ấy nói ba từ “Anh Yêu Em” rồi.

Còn nữa, cô ấy lại nói, Anh ấy còn gửi cho mình rất nhiều đá cuội Vũ

Hoa(4), bị mẹ mình phát hiện, mắng cho mình một trận, rồi bắt mình vứt

vào thùng rác, mình đâu có vứt được, định sau khi thi đại học xong sẽ đi Nam Kinh gặp anh ấy, cậu đi cùng mình được không?

(4). Đá cuội Vũ Hoa: Loại đá cuội nhỏ sáng bóng, có màu sắc và vân rất đẹp, xuất hiện nhiều ở Nghi Chính, Nam Kinh.

Được, tôi nói, tôi chưa từng đến Nam Kinh bao giờ.

Lúc nói chuyện với Chương Tiểu Bồ, rất nhiều lần tôi định nói với cô ấy về

việc Thẩm Gia Bạch gửi thư đến, nhưng thấy cô ấy hào hứng như thế, tôi

chẳng có cơ hội nào để nói xen vào. Tôi nhìn khuôn mặt sinh động của cô

ấy, đành nén những lời định nói lại, có lẽ, cô ấy đã chẳng quan tâm gì

tới Thẩm Gia Bạch nữa, đúng vậy, cô ấy không quan tâm! Nếu cô ấy quan

tâm, sao cô ấy có thể ném thư của Thẩm Gia Bạch vào thùng rác chứ?

Hãy để điều này trở thành bí mật của riêng mình tôi đi.

Buổi tối, tôi nằm giường tầng trên, lăn qua lăn lại, bật đèn pin lên, đọc lá thư đó một lần nữa, đọc mãi đọc mãi, nước mắt lăn dài trên má, tôi đau

xót, buồn bã, tại sao thư anh ấy viết lại không phải viết cho tôi? Tại

sao?

Cuối cùng, tôi quyết định dùng phương pháp tung đồng xu để quyết định có hồi âm hay không.

Tôi biết, lần này nếu tôi hồi âm, thì sẽ mãi mãi không bao giờ có thể quay lại được nữa.

Trong chăn, tôi tung đồng xu một tệ, mặt trước là hồi âm, mặt sau là không.

Vào giây phút tôi tung đồng xu lên, tôi đã hối hận.

Đúng thế, dù trước hay sau thì tôi cũng đều sẽ hồi âm lá thư đó.

Tôi thích anh, không chỉ bởi vì Chương Tiểu Bồ đã từng khen ngợi anh, mà

còn là vì lần đầu tiên nhìn thấy cái tên đó, tôi đã có cảm giác như từng quen biết, như Bảo Ngọc và Đại Ngọc lần đầu gặp nhau, cái tên này, tôi

biết!

Tôi không dám nhìn đồng xu, cầu mong sẽ là mặt trước.

Khi tôi cầm đèn pin lên soi, phát hiện ra là mặt sau.

Điều này khiến tôi vô cùng thất vọng, nhưng tôi biết, tôi là một cô gái cố

chấp, cho dù mặt trước hay mặt sau, tôi cũng sẽ trả lời lá thư đó!

Nhiều năm sau này tôi mới tin rằng buổi tối ngày hôm đó có thần linh mách bảo tôi, ngầm nhắc nhở tôi, đừng nên trả lời, đừng nên tự đưa mình vào thế

bí, nếu không, cái giá phải trả sẽ là cả cuộc đời!

Đáng tiếc, tôi như bị một thứ gì đó rất kỳ lạ làm cho đầu óc u mê, tôi không thể nào

khống chế được tình cảm của mình, tôi viết thư cho anh trai, tôi nói,

Anh! Hình như em yêu rồi!

Anh nói, Nhóc con, em thì yêu gì mà yêu?Em hãy lo thi đại học trước đi đã!

Nhưng trái tim tôi hết lần này tới lần khác cứ lao ra ngoài, lao theo tiếng gọi của tình yêu.

Thì ra, tình yêu đầu là như thế này. Tình đầu là gì? Một nghìn người sẽ có

một nghìn đáp án. Nhưng có một điều chắc chắn, đó chính là tình đầu khó

quên nhất.

Tình đầu là gì? Tình đầu là một mảnh sứ vỏ trứng,

trong suốt, thoáng xanh, thoáng có cả sự say mê, bởi vì yêu nên thấy chỗ nào cũng khác, biết rõ là sai mà vẫn không thoát ra được.

Tôi viết thư trả lời.

Cho dù chỉ là kể về trọng điểm ôn tập gần đây, tôi cũng cảm thấy thật ngọt ngào, từng chữ từng chữ như nhảy múa trước mắt.

Hàng ngày, tôi đều phải đạp xe về nhà lấy thư, mỗi ngày một lá thư đúng giờ

nằm lặng lẽ trong hòm thư nhà tôi. Mặc dù, đầu thư anh ấy bao giờ cũng

viết: Tiểu Bồ!

Tôi chỉ quan tâm đến nội dung lá thư, anh ấy coi

tôi như một người bạn tri kỷ, chuyện gì cũng kể, kể về chủ nhiệm lớp anh có cái miệng rất to, rất say mê cô vợ trẻ vừa lấy, kể trong lớp chân

cậu con trai nào có mùi hôi nhất, chắc là chân của người Hồng Kông, đề

nghị nên dùng nước ngâm chân Hồng Kông.

Chúng tôi cứ như thế viết qua viết lại, từ những chuyện phong hoa tuyết nguyệt cho tới những việc phải làm hàng ngày. Lấy đâu ra mà nhiều chuyện như thế chứ? Nhưng, đúng là có đấy.

Anh ấy ghi cho tôi địa chỉ, số 14 đường Quang Minh,

cũng là địa chỉ nhà của anh ấy, chắc là, anh ấy cũng giống như tôi, phải về nhà để mở hòm thư chăng?

Thứ bảy, tôi thường đạp xe đến số 14 đường Quang Minh, nơi đó là nhà của anh ấy, nhưng, tôi chưa gặp anh ấy lần nào.

Thực ra, tôi đến là để nhìn anh ấy thôi.

Nếu anh ấy đi ra, liệu tôi có nhận ra anh ấy hay không?