
a những năm ba mươi thế?
Anh liếc mắt nhìn tôi một cái: Nhóc con, đừng có để ý anh, chăm chỉ học hành đi. Đúng rồi, có chàng trai nào theo đuổi em không?
Không.
Thật thất bại. Thật sự không có?
Thật sự không có.
Vậy em có thích anh chàng nào không?
Cái này... tôi ấp úng. Anh tôi sán lại: Có không? Nói cho anh nghe, là ai?
Anh sẽ duyệt giúp em, muốn làm em rể anh đâu có dễ, em gái anh xấu xí
thế này, gả cho cậu ta anh không yên tâm.
Anh mới xấu xí ấy. Tôi mắng lại anh.
Nhìn xem, đúng là hai anh em tôi. Tôi biết anh thương yêu tôi, nhưng tôi
thật sự không thể kể chuyện của Thẩm Gia Bạch với anh, cái đó là nỗi
buồn của riêng tôi, là bí mật chỉ mình tôi biết.
Anh tôi đã sớm quên Thẩm Gia Bạch từ lâu, anh cho rằng khi tôi vào đại học cũng sẽ yêu đương nhăng nhít như anh!
Mỗi buổi chiều hoàng hôn, tôi sẽ lại đến đứng ở phía bên kia đường, đối diện nhà Thẩm Gia Bạch để nhìn anh.
Lúc đó, đằng sau chiếc xe đạp của anh sẽ kẹp một quả bóng, sau đó đạp đến
sân vận động của trường Nhị Trung để đá bóng với những người khác. Kì
thi đại học đã kết thúc rồi, anh nói với tôi, chỉ điền một nguyện vọng:
Phúc Đán. Anh tin là mình có thể đỗ, anh tin vào điều đó, vì vậy không
điền nguyện vọng hai.
Đây mới chính là người con trai tôi thích, bá đạo và có tài.
Tôi đạp theo sau anh, nghe anh huýt sáo băng băng về phía trước.
Tóc anh có vẻ dài hơn, anh mặc một chiếc quần thể thao màu xanh sẫm, sân
vận động đã có nhiều người đến, anh vừa tới đã có người gọi anh.
Tôi ngồi ở tận một nơi xa trên khán đài nhìn anh.
Trên khán đài còn có những đứa trẻ đến đây chơi, túm năm tụm ba. Chỉ có một mình tôi lặng lẽ ngắm nhìn anh.
Anh đá rất hay, mỗi động tác đều rất nhịp nhàng thanh thoát, anh chính là
David Beckham của tôi! Vì anh mà tôi thích bóng đá, thích những cầu thủ
ngôi sao bóng đá có vẻ ngoài u sầu, ví dụ như Baggio, ví dụ như Van
Basten.
Anh liệu có để ý đến tôi không? Sẽ không đâu.
Anh đã từng nói trong tim anh chỉ có Chương Tiểu Bồ. Chỉ có người con gái tên là Chương Tiểu Bồ thôi.
Anh từng nói những lá thư tôi gửi đều được anh đánh số, khóa trong một
chiếc hòm nhỏ, chiếc hòm đó được truyền lại từ đời Minh Thanh, có mùi gỗ Long Não. Anh còn nói, sẽ có ngày anh cho em thấy chiếc hòm đó.
Sẽ có ngày đó sao?
Không ai để ý đến tôi, tôi ngồi cách sân vận động rất xa, đưa mắt tìm cầu thủ bóng đá mặc chiếc quần thể thao màu xanh sẫm. Thỉnh thoảng lại có vài
hạt mưa, tôi chính là người con gái cầm ô, đi đôi giày thể thao màu
trắng và mặc chiếc váy bông dài màu trắng cũ kĩ. Tôi cũng đã thử mặc
những chiếc váy hoa hoét màu sắc rực rỡ, nhưng kết quả lại phát hiện ra, chúng không hợp với tôi, tôi chỉ hợp với màu trắng. Mùa thu và mùa
xuân, tôi chỉ mặc quần bò, mùa đông tôi mặc quần nhung kẻ màu nâu, nhưng tôi thích những màu sắc sạch sẽ và đơn điệu.
Tôi ngồi xa tít
trên khán đài, nhìn ngắm người con trai mà tôi thích, từng lọn, từng lọn tóc của anh xòa xuống trước trán, hành động hất tóc trong ánh tà dương
của buổi hoàng hôn vô cùng quyến rũ.
Thẩm Gia Bạch có một thứ khí chất cô độc kiêu ngạo bẩm sinh, giống như những nhà thơ u buồn ở thời
trung đại, từ trong ánh mắt anh tôi có thể nhìn thấy một sự khác biệt so với những người con trai khác.
Ngày nào anh cũng đến đây để đá bóng, còn tôi ngày nào cũng đến đây để nhìn anh.
Một hôm trời mưa, chỉ có một mình anh đến.
Không, còn có tôi.
Tôi ngồi trên khán đài, một mình anh đá. Hay là anh nghĩ tôi bị thất tình?
Từ xa, anh hình như có nhìn về phía tôi vài lần, mặc dù khoảng cách giữa chúng tôi xa thế, mặt tôi vẫn ửng hồng.
Quay người, tôi bỏ chạy, tôi chạy rất nhanh.
Chạy xa tới mức sắp không nhìn thấy anh nữa, tôi mới quay đầu lại.
Nếu như trên thế giới này chỉ có tôi và anh thì tốt biết bao.
Có một lần, anh đá quả bóng tới chân tôi, anh chạy đến, đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, từng lọn từng lọn, rất hấp dẫn. Anh chạy tới, đột nhiên đứng trước mặt tôi, tôi muốn nhìn anh nhưng lại không dám, tôi muốn ngẩng đầu lên
nhưng trái tim lại run rẩy.
Bạn ơi, có thể ném giúp mình quả bóng không?
Tôi nhẹ nhàng đá quả bóng về phía anh.
Cảm ơn. Anh quay người đá quả bóng ra sân.
Nhìn anh từ phía sau, tôi ngẩn người, Thẩm Gia Bạch, đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với anh, đứng cách anh rất gần, giọng anh rất dễ nghe, anh
nói: Bạn ơi, có thể ném giúp mình quả bóng không?
Anh nói: Cảm ơn.
Tôi chống cằm, trái tim đập rộn ràng rất lâu, rất lâu.
Có bảng điểm rồi. Trên đường treo một banner rất lớn: Chúc mừng học sinh
trường Nhất Trung, Thẩm Gia Bạch trúng tuyển vào Đại học Phúc Đán. Anh
đã hoàn thành tâm nguyện, tôi đứng trước tấm banner màu đỏ, sau đó nước
mắt chảy ướt mặt.
Phúc Đán, Phúc Đán! Là trường học mà tôi và anh đã cùng lên kế hoạch, chỉ bởi vì tôi nói tôi thích Thượng Hải. Sự vui
sướng của tôi còn vượt xa sự vui sướng lần mình lên bảng vàng năm ngoái. Những ngày này Chương Tiểu Bồ vẫn ở thành Phượng Hoàng, tôi vẫn đúng
giờ xuất hiện ở trên khán đài sân vận động, không ai biết bí mật của
tôi.
Sau khi Thẩm Gia Bạch thi đỗ vào Phúc Đán, trong hòm thư có