
à câu chuyện của Chương Tiểu Bồ, buồn và khó hiểu.
Anh ta và cô ấy, còn có cả một đứa trẻ, tại một thị trấn nhỏ xa xôi, tôi đã đưa cô ấy đến, bỏ nó đi.
Có một bài hát tên là Điếu thuốc anh hút do Hứa Mỹ Tịnh hát, chắc là hát
cho Trần Giai Minh nghe, sau này, cô ấy bị điên, có lẽ cũng là vì anh ta chăng? Vì yêu?
Thứ thuốc mà anh ta hút, chắc chắn có mùi vị cám dỗ vô cùng.
Vì yêu, nên thích anh ta, thích cả thứ thuốc mà anh ta hút.
Trong tác phẩm Hoa hồng đỏ, Hoa hồng trắng, cô gái tính tình nũng nịu thất
thường Vương Kiều Nhị yêu chàng trai Đồng Chấn Bảo, thế là sau khi anh
ta đi làm, cô gái ấy đã một mình ôm chặt quần áo của người mình yêu, hít hà mùi đàn ông còn lưu lại trong đó, nhặt đầu thuốc lá anh ta hút xong
vứt đi lên, hít từng hơi từng hơi một, như một cô gái buông thả, phóng
túng.
Khi cô ấy nhớ lại, đó chắc là nụ hôn đầu tiên của anh ta và cô ấy?
Sau này, khi tôi xem một bộ phim, tên là gì tôi cũng quên rồi, một đôi trai gái yêu nhau, người con trai hút thuốc, thế là lúc nào cô gái cũng nhìn chằm chằm xem người con trai đó hút thuốc gì. Cô gái thích cả loại
thuốc mà anh ta thường hút, bởi vì yêu người con trai đó, cô gái đã tự
mình chạy khắp thị trấn nhỏ để tìm bằng được loại thuốc anh ta hay hút.
Bộ dạng cuống quýt chạy đi tìm mua thuốc của cô gái đó khiến tôi cảm
động, chỉ khi người ta yêu, mới bất chấp tất cả như thế, cho dù chỉ là
để đi tìm đúng loại thuốc mà người mình yêu thích hút.
Điếu thuốc anh hút của Hứa Mỹ Tịnh, tôi thích nghe giọng hát của nữ ca sĩ này, cô
đơn mà đơn côi, trong chất giọng trầm trầm đó phảng phất sự u sầu.
Có một lần đi siêu thị, đột nhiên nghe thấy bài hát này, tôi cầm mấy gói
giấy ăn Tâm Tương Ấn, tự nhiên nước mắt chảy dài. Tôi chưa bao giờ hút
thuốc, nhưng bởi vì Chương Tiểu Bồ thích hút thuốc, bởi vì cô ấy đã từng yêu một người con trai thích hút thuốc, nên tôi cảm thấy buồn.
Hai người bạn thân, đến một mức độ nhất định, đương nhiên sẽ cảm thấy tâm linh tương thông.
Về điểm này, tôi rất tin.
Sau khi Chương Tiểu Bồ uống say đã nói: tình yêu đúng là thứ thuốc độc khốn khiếp. Thứ mà cậu đã từng yêu, thậm chí cả mùi vị của nó cũng khiến cậu đau buồn.
Đúng thế, mùi vị.
Mùi vị cũng sẽ khiến người ta phải hoài niệm, có một hôm, cô ấy đột nhiên phát hiện ra thứ mùi vị
quen thuộc ấy vẫn chưa xa, thế là cô ấy đi tìm một cửa hàng nhỏ, mua một bao thuốc 555. Cô ấy khóa trái cửa lại, tắt điện, trong bóng tối chỉ
còn lại cô ấy và sự cô đơn... Cô ấy hút thuốc, từng điếu từng điếu một,
nếm lại thứ mùi vị mà cô ấy đã từng say mê, giờ rõ ràng đã xa như thế.
Cô ấy nghe thấy tiếng trái tim mình đang khóc, bất lực như một đứa trẻ
con không nơi nương tựa. Sự u buồn dần dần tràn đầy, bắt đầu lan tỏa ra
bốn xung quanh, khói thuốc như làn sương mỏng nhẹ nhàng quấn quýt khiến
tôi như say đi trong đó, nước mắt của cô ấy ướt nhòe. Thì ra, thuốc lá
cũng có thể khiến người ta say, cô ấy hút, chính loại thuốc mà anh ta đã hút trước đây.
Mới đầu tôi còn khuyên Chương Tiểu Bồ cai thuốc, sau này, tôi không khuyên nữa.
Bởi vì, trong làn khói thuốc, cô ấy thật sự rất đẹp.
Tôi thừa nhận, tôi thích cô ấy.
Cho dù cô ấy xấu xa, cô ấy sa đọa, nhưng trên người cô ấy toát ra một thứ
mùi mê hoặc lòng người, không thể nói rõ được, rất xấu xa, rất mơ hồ,
thậm chí là điên loạn, khiến bất kì ai sau khi nhìn thấy, muốn ngừng
cũng chẳng được.
Sau khi tôi nói với cô ấy điều đó, cô ấy nhắm mắt mơ màng nói, Tịch Hạ, bọn mình không phải Les chứ?
Cậu nói gì thế? Tôi nói: Mình thích cậu, đơn giản chỉ là thích cậu thôi.
Nếu như có kiếp sau, bọn mình nhất định là một nam một nữ, mình sẽ là
nam, sinh ra để yêu cậu.
Cô ấy ha ha cười lớn, khi cô ấy cười,
tươi như hoa nở, Chương Tiểu Bồ, cô ấy có sự quyến rũ và sa đọa của một
người con gái xấu, cô ấy đúng là yêu tinh.
Mà yêu tinh cũng có
thể là cảnh giới cao nhất của người con gái. Tôi thật sự thích làm yêu
tinh, nhưng tôi biết, trên người tôi không có yêu khí, tôi đơn giản như
một tờ giấy, còn Chương Tiểu Bồ là kim loại nặng, đi đến đâu đều có thể
ding ding tang tang kêu rang rảng.
Vì vậy, tình yêu của cô ấy luôn như những con sóng, một con sóng phẳng lặng qua, thì con sóng khác đã ào tới.
Mà Thẩm Gia Bạch có thể hiểu cô ấy được bao nhiêu?
Ấn tượng của anh ấy đối với cô ấy là ảo, là người con gái do tôi miêu tả.
Anh ấy yêu người con gái trong thư, xinh đẹp mộc mạc, mang một sự yêu
kiều ngầm, nhưng đó là tôi, không phải cô ấy.
Nhưng anh ấy vẫn vì “cô ấy” mà phát điên.
Sau khi vào Phúc Đan, lá thư này vừa được gửi đi, một lá thư khác của anh ấy đã được gửi tới.
Thời gian thư qua thư lại điên cuồng nhất của chúng tôi bắt đầu, thậm chí cả những việc vụn vặt như một ngày đi vệ sinh mấy lần cũng phải viết vào
thư.
Ngày 21 tháng 10, là sinh nhật của tôi.
Anh đặc biệt gửi bằng chuyển phát nhanh đến một chiếc nhẫn.
Không phải là một chiếc nhẫn quá tốt, chỉ là một chiếc nhẫn bằng bạc nho nhỏ, bên trên đó khắc tên Chương Tiểu Bồ.
Nhưng tôi biết, với hoàn cảnh gia đình của Thẩm Gia Bạch, anh đã cố gắng hết
sức rồi. Là m