Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Nếu Như…

Nếu Như…

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322942

Bình chọn: 9.00/10/294 lượt.

Mở đầu

Một buổi chiều mùa thu mát mẻ, có nắng và có gió. Vũ Hân phóng xe chạy nhanh

trên con đường Chùa Bộc đông đúc, cẩn thận lạng lách, luồn vào các kẽ nhỏ giữa

các xe khác để tiến lên phía trước. Vũ Hân cho xe xuống hầm của trung tâm thương

mại Parkson rồi chạy như bay lên trên tầng 2, khu thời trang cao cấp. Dừng lại ở

cửa hàng của Marc by Marc Jacobs, Vũ Hân nhìn và trong và đôi mắt dừng ở một

điểm. Cô cười toe toét rồi bước vào.

- Chào nhóc!

Một cô nhân viên bán hàng bước tới cạnh Vũ Hân và mỉm cười thân thiện.

- Hi chị!

- Ừ, quyết định rồi à?

- Dạ, chắc chắn múc nó trong vòng vài giây nữa.

Vũ Hân mắt sáng quắc nhìn về phía chiếc váy trắng in hoa chìm của

Marc by Marc Jacobs

trị giá 398 USD (khoảng 8,2 triệu đồng). Chiếc váy bằng vải cotton nhẹ, rất

đẹp và nữ tính. Khi Vũ Hân xem một bộ phim của Hàn Quốc, cô đã rất ấn tượng bởi

nét đẹp dịu dàng, giản dị của chiếc váy ấy. Trong đầu cô lúc đó là ý nghĩ phải

mua chiếc váy ấy bằng được. Và sự kiên trì tìm kiếm của cô cũng có kết quả.

Chiếc váy nằm im trong gian hàng của

Marc by Marc Jacobs tại trung tâm mua sắm Parkson. Có điều khi nhìn vào giá

của chiếc váy thì miệng cô há to tới mức xém chút nữa là hàm dưới rớt xuống

đất.

Tìm được váy là một chuyện, còn mua nó lại là chuyện khác. Dù Vũ Hân đang đi

làm thì việc tích gọp được gần chục triệu để mua một chiếc váy quả thực là rất

khó. Tiết kiệm dần dần thì tới lúc đủ tiền, chiếc váy cũng sẽ không cánh mà bay

vào túi người khác. Vậy nên trong một tháng, cô nàng ấy đã làm mọi việc để kiếm

tiền dù mệt mỏi cũng không kêu than nửa câu. Thế nên bây giờ cô mới hãnh diện

đứng trước chiếc váy này.

Vũ Hân đưa tay với lấy chiếc váy thì bỗng dưng, chiếc váy ấy bay lên khỏi tầm

mắt của cô. Vũ Hân há hốc miệng và quay lại đằng sau theo hướng chiếc váy

bay.

- Tôi lấy chiếc váy này.

Một người đàn ông cao ráo, lịch lãm lên tiếng. Anh ta chìa chiếc váy ra trước

mặt cô nhân viên bán hàng rồi phán một câu xanh rờn. Cô nhân viên bán hàng thì

lại e dè nhìn Vũ Hân, chỉ thấy con nhỏ đang đờ người ra nhìn chằm chằm vào chiếc

váy. Có lẽ nó đang hận chính mình vì sao lại còn phải đợi vài giây nữa mới mua

mà không phải là mua ngay lập tức.

- Cái đó…

- Tôi mua trước rồi.- Vũ Hân đưa tay tính với lấy chiếc váy nhưng một lần nữa

nó trượt khỏi tay cô.

- Cô không nghe thấy sao? Tôi vừa mua rồi đó.- Anh ta nhìn Vũ Hân bằng nửa

con mắt rồi lại nhìn cô bán hàng.- Tính tiền cho tôi.

- Yah.- Vũ Hân cao giọng.- Sao anh lại có thể hống hách như thế được hả?

Chiếc váy đó là của tôi, của tôi nghe rõ chưa hả?

Đúng, Vũ Hân đã đau khổ trong một tháng ròng chỉ để có được chiếc váy này.

Mỗi lúc mệt mỏi hình ảnh mình mặc chiếc váy trắng cứ hiện lên trong tâm trí thì

cô lại cười, lại có động lực để làm việc. Bảo cô từ bỏ thứ mình đã kiên trì, cố

gắng để có ư? Không bao giờ.

Anh chàng trước mặt cúi xuống nhìn đôi mắt đang mở to đầy tức giận của Vũ Hân

sau đó anh ta đảo mắt lướt quanh người cô rồi nhếch mép cười.

- Cô nghĩ cô hợp với chiếc váy này à?

-…

- Cô nên xem lại mình đi.

- Câm ngay.- Vũ Hân gằn giọng.- Câm ngay trước khi tôi cho anh một trận.

Người đó cười ra đằng mũi rồi quay qua nói với cô nhân viên cửa hàng.

- Sao, các cô không định tính tiền à?

- Cái đó…- Cô nhân viên bán hàng nhìn Vũ Hân rồi nói.- Cô ấy đã mua trước rồi

thưa anh…

- Theo tôi thấy thì cô ta chưa trả tiền, cũng chưa chạm vào chiếc váy này thì

sao cô lại nói cô ta mua rồi chứ?

- Tôi…- Cô nhân viên ấp úng.

- Thôi được, cứ cho là cô ta mua đi.

Anh ta nói rồi rút ví ta và đưa ra trước mặt Vũ Hân một sấp tiền toàn tờ

500k, sau đó cao ngạo nhét ví trở vô túi.

- Cầm lấy, tiền thừa không phải trả lại đâu.

Khóe miệng anh ta chưa kịp nhướn lên thì đã bị ánh mắt sắc nhọn như dao của

Vũ Hân nhìn phải. Cô từ từ cầm lấy tập tiền rồi thẳng tay đập nó vào mặt người

đàn ông đó, khiến anh ta ngỡ ngàng tới mức suýt làm rơi chiếc váy đang cầm.

- Đừng nghĩ mình giàu mà lấy làm tự hào. Bỉ nhân.

Vũ Hân buông lời rồi đi ra khỏi cửa hàng bỏ mặc đằng sau là đôi mắt mở to

kinh ngạc của cô nhân viên bán hàng, sự ngỡ ngàng tới sững người của người đàn

ông cao ngạo. Tự dưng Vũ Hân thấy mình thật oai khi làm vậy. Có lẽ là do người

đó đã nói những lời quá đáng, chạm tới lòng tự trọng của cô nên cô mới nổi khùng

như vậy. Chứ bình thường Vũ Hân luôn nghĩ một điều nhịn là chín điều lành.

- Hức hức… số mình thật xui xẻo.

Vũ Hân nhăn nhó bước từng bước chậm chạp trong khu thương mại lớn. Lúc bước

vào cô vui vẻ, hớn hở bao nhiêu thì lúc đi ra lại lủi thủi, cô đơn bấy nhiêu.

Đang nghĩ vẩn vơ thì cô bị kéo lại một cách thô bạo.

- Xin lỗi…

Một khuôn mặt điển trai hiện ra rõ mồn một trước mặt Vũ Hân. Cô tự thấy hôm

nay mình “khá may mắn” vì gặp được nhiều trai đẹp như thế. Có điều lại là những

người có hành động lố bịch, kiêu ngạo và đáng ghét. Vũ Hân nheo mặt lại, cô nhìn

vào cánh tay đang giữ chặt cổ tay mình một cách khó chịu.

- A… tôi xin lỗi.- Anh chàng buông tay rồi tiếp tục nói.- Tôi có thể nhờ cô

một chút được không?

- Chuyện gì?-