
Ryan … - Tôi run rẩy gọi tên anh, từ từ quay lưng lại.
_ Anh xin lỗi vì đã lừa dối em … thực sự thì anh đã muốn nói điều đó từ lâu lắm rồi … - Anh vẻ mặt khổ sở nhìn tôi.
_ Tại sao hả ?! Tại sao anh không nói cho em biết chứ ?! Anh nghĩ em là
trẻ con thì sẽ xem thường em sao ?! Rốt cuộc thì hai người tính lừa tôi
những gì nữa chứ ? – Tôi kích động, gần như gào lên.
_ Xin lỗi Stella, hãy để anh giải thích … - Ryan nắm lấy bàn tay tôi bằng hai tay, hôn lên nó đầy dịu dàng.
Khi chúng tôi đã yên vị trên sofa trong thư phòng, anh bắt đầu trầm mặc nói :
_ Anh nghĩ đã đến lúc nên nói cho em biết mọi sự thật rồi …
Tôi im lặng lắng nghe.
_ Từ nhỏ anh và William…ý anh là Thiên Du đó … cả Phương Đan, chính là
Angie mà em đọc trong nhật kí…chơi rất thân với nhau, bọn anh đều có
chung một ước mơ là được làm Thiên Thần. Em biết đó, điều này thật phi
lý, nhưng cả 3 đứa đều cứ hy vọng mãi, bọn anh sưu tập rất nhiều đồ dùng về Thiên Thần … - Ryan mắt nhìn về xa xăm, tựa như đang trôi theo dòng
kí ức.
Anh và Thiên Du đều yêu thích cô ấy, rất thích … Phương Đan tuy không
xinh đẹp, nhưng cô ấy mộc mạc đáng yêu, khiến bọn anh mê mẩn… Nhưng
không may bố mẹ anh lại đặt ra hôn ước giữa em và anh, khiến anh cực kì
khó xử - Anh đẩy gọng kính. _ Lúc đó anh còn nhỏ nên không nghĩ gì
nhiều, đến khi anh 19 tuổi mọi chuyện mới bắt đầu rắc rối… Angie biết
được chuyện anh đã có hôn ước với em liền tức giận, và sau đó anh bắt
gặp … em biết đấy, Thiên Du và cô ấy hôn nhau …
Sau đó thì anh đã cãi nhau to với cô ấy, Angie …ách …ý anh là Phương Đan đã tức giận, nói rằng đã không còn yêu anh nữa, cô ấy nói cô ấy đã đem
lòng yêu William.
William đã giải thích với anh rất nhiều về điều đó, rằng cậu ấy không hề yêu Angie. Nhưng do anh quá tức giận nên đã không tin, mặc dù trong
lòng anh rất muốn tin em trai của mình. Nó đã rất tức giận, và William
bỏ nhà đi sang Canada…
_ Sau đó anh ta bị tai nạn ? – Tôi nói.
_ Đúng vậy, William mất tay lái lao xe xuống vực sâu và mất mạng…
Đây mới là mấu chốt của câu chuyện.
Thiên Du đã bỏ mạng 3 năm trước, vậy mà bây giờ lại trở lại là một chàng trai khỏe mạnh ?
Tôi thoáng thấy run người.
_Và Angie do quá đau khổ cũng bị xe ôtô đâm chết … - Giọng nói của anh chua xót nghèn nghẹn.
Người tôi như bị ngâm vào nước lạnh vậy, nhão ra.
Phương Đan cũng mất mạng 3 năm trước rồi ?
_ Chuyện anh ta tai nạn mất tích 3 năm bây giờ đột nhiên trở lại là anh gạt em ?
_ Không hẳn, vì khoảng mấy năm trở lại đây anh đã bắt đầu nghi ngờ
William còn sống. Vì có một người bạn ở Canada tình cờ chụp được hình
ảnh của nó ở Torronto, và anh đã rất kinh ngạc. William không thể nhầm
lẫn với người nào khác được, vì nó có đôi mắt màu cam rất lạ … - Anh vẫn một mảng trầm mặc, hồi tưởng. _ Và sau đó thì Phương Đan đột nhiên đến
tìm anh, anh gần như đã muốn ngất đi khi gặp cô ấy… Vì đáng ra cô ấy
phải ở dưới lòng đất mới đúng …
_ Cô ấy nói cô ấy đã là Thiên Thần, và William cũng vậy … Họ hiện đang làm nhiệm vụ ở đây, và cô ấy bị lạc mất William …
_ Nhiệm vụ của anh ta … chắc hẳn là có liên quan đến em ?
_ Anh nghĩ William sẽ giải thích rõ cho em về điều đó … Anh không thể
nào quên được Angie, và đã giúp cô ấy đi tìm William, đến khi bác của
anh nhờ anh tiếp quản trường Thành Khiết, và thật may mắn gặp được em và William…
_ Tại sao anh không hề ngạc nhiên khi gặp em và anh ta ?
_ Vì Angie đã biết trước em là người mà William sẽ gặp nên đã bảo anh đến Việt Nam…
Những mảnh ghép lẫn trong thời gian hiện dần lên, và chúng tìm lại nhau, khít vào nhau thành một bức tranh đầy những uẩn khúc còn đang chờ người giải đáp …
Mục đích của hắn ta là gì chứ ? Tại sao mọi chuyện lại trở nên rắc rối như thế này ?
Những ngày cuối đông…
Gió dường như lạnh hơn một chút, tư vị cũng có một chút chua xót …
Có lẽ vì tâm trạng nên mọi thứ xung quanh cũng có cảm giác thay đổi theo ?
Trên đời, chẳng ai hoàn hảo, chẳng ai không một lần nói dối …
A… Lời nói dối này liệu có cảm giác nhẹ nhàng như lông vũ bay trong gió, hay như không khí lọt thỏm vào phổi bình tĩnh hô hấp ?
Muốn khóc, cũng không thể khóc …
Bây giờ, tôi cảm thấy khóc là một việc thật khó, tại vì tôi đã cười quá nhiều sao ?
Hay từ bao giờ, tôi đã thành một con búp bê vô tri vô giác, chỉ ngồi im trong tủ kính để người ta bỡn cợt đùa giỡn ?
…
Đến trường, như bao ngày.
Từng bước chân của tôi trên đường chậm hơn, đã bao lâu tôi không ngắm nhìn những điều xung quanh mình ?
Con đường trải nhựa, với những ngôi nhà nhỏ kế tiếp, kế tiếp nhau… Tựa
như số phận, con đường dài mãi đến tận cùng của sự sống mỏng manh …
Cũng như tình yêu, tưởng chừng như vĩnh cửu… Nhưng thực ra chỉ mỏng manh như bong bóng xà phòng thôi sao ?
Đột nhiên, những bước chậm của tôi dần nhanh hơn, nhanh hơn. Tôi chạy thục mạng đến trường, dù còn rất sớm…
Tôi muốn xé toạc sự thật này…
Hắn phải nói cho tôi biết lý do …
Tại sao lại làm thế với tôi ?
…
Lớp 10A1 …
Những nụ cười xuất hiện trên gương mặt những cô cậu thiếu niên trẻ măng…
Từ khi nào, họ đã trở nên bình thường như vậy ?