Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Nếu Như Anh Không Là Thiên Thần

Nếu Như Anh Không Là Thiên Thần

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324221

Bình chọn: 8.5.00/10/422 lượt.

nắm cửa định mở cửa bước vào, thì bị tiếng nói của anh làm cho bất ngờ mà khững lại :

_ Thiên Du, em nói còn 6 ngày nữa nghĩa là sao ? - Qua khe cửa nhỏ, Ryan tay cầm điện thoại, gương mặt anh tuấn đầy lo lắng.

6 ngày ? 6 ngày là sao ?

Tôi núp ngoài cửa, chỉ dám mở hờ cửa để nghe lén. Nhưng tiếng Ryan thì

nghe được đấy, còn tiếng trong điện thoại thì tôi gắng nghe thế nào cũng không được.

_ Không thể nào, đáng ra thời gian của em ... phải nhiều lắm cơ mà ? Tại sao chỉ có 30 ngày ? Rõ ràng Phương Đan nói ... - Giọng nói của Ryan

ngày càng sốt sắng.

Ryan đang nói chuyện với Thiên Du ?

Cả người tôi dường như cứng dần theo từng câu mà Ryan nói ...

_ Em thích ... Stella đúng không ?

Tim tôi... đập mạnh một nhịp khiến tôi rối bời cả đầu óc, thẫn ra dựa vào cạnh cửa.

Thiên Du ... có 6 ngày nữa là sao chứ ? Còn cả " thích Stella" ?

Không lẽ họ còn chuyện gì nữa muốn giấu tôi sao ?

Tôi cảm thấy choáng váng đầu óc ...

_ 6 ngày nữa là sao hả ? - Tôi đẩy cửa bước vào, một giọng lạnh nhạt bất cần.

Ryan bị tiếng nói bất ngờ của tôi làm cho giật mình, rồi anh tắt điện thoại, từ từ quay lưng lại.

_ Em về khi nào vậy Stella ? - Anh tươi cười như không có chuyện gì,

nhưng nụ cười cứng đờ của anh làm sao qua mắt được tôi chứ ?

_ Hai người nói 6 ngày nữa là cái gì hả ? Lại còn " thích Stella" là sao ? -Tôi gần như hét lên, cả đầu óc bất giác trống rỗng.

_ Em nói gì anh không hiểu ? - Ryan nhíu mày, tiến lại gần tôi.

_ Các người đã quen sống dối trá từ khi nào vậy ? -Tôi vẫn một mực lạnh lùng trừng mắt nhìn anh.

Ryan đứng trước mặt tôi, cả thân thể cứng đờ, nụ cười tắt ngấm.

Rồi anh đẩy gọng kính, âm trầm nói :

_ Thiên Du ... chỉ còn 6 ngày nữa là ... - Giọng anh ngắt quãng đầy chua xót.

_ 6 ngày nữa làm sao hả ?!

_ 6 ngày nữa, Thiên Du bắt buộc phải trở về làm Thiên Thần ...Sức mạnh

của cậu ấy chỉ có thể giúp cậu ấy ở trong thân xác đó 30 ngày thôi, và

hôm nay là ngày thứ 24 rồi ...

Ngày thứ 24 ?

Mắt tôi như phủ lên những hạt tuyết ngày ấy, nhưng lại bỏng rát đau đớn.

_ Đây ...là một trò đùa... đúng không ? Trên đời này làm gì có cái gì

gọi là " Thiên Thần" chứ ? Các người ...đang đùa đúng không ? - Tôi như

ngây ra, nắm lấy hai vai của Ryan.

Anh quay mặt, mím môi trầm mặc.

_ Là mơ ? Đúng không ? Là một giấc mơ thôi đúng không ? Hắn ... chỉ là

một con người bình thường, không có Thiên Thần... làm gì có Thiên Thần

chứ ? Ryan à, hãy gọi em dậy đi ... - Đôi môi tôi bất giác mỉm cười

nhìn anh đầy cầu xin, mắt ướt đẩm lệ...

Tôi ... không tin ...không tin mà !

_ Stella ... - Anh vuốt ve gò má tôi, thì thầm gọi tên tôi đầy nghẹn ngào. Đôi mắt anh đong đầy buồn bã như hồ thu mùa đông ...

Một cơn đau ập tới đầu tôi một cách bất ngờ, đầu óc tôi choáng váng, đôi chân cứ thế mà nhũn ra, mắt lại mờ đi không chủ ý ...

A ...

_ Stella ! - Bên tai, thoáng nghe thấy tiếng hét của anh ...

Mọi thứ chìm vào bóng đêm tĩnh mịch buồn thảm...

...

Một thế giới màu đen, nhưng lại có mùi máu, lạnh tanh.

A...đây là đâu ?

Trước mắt dần hiện ra một căn phòng quen thuộc, một màu trắng tinh khôi, nhưng thực buồn làm sao.

Tôi bước vào căn phòng từng là phòng ngủ của mình, một cách chậm rãi ngồi lên chiếc giường đệm trắng ngả màu nhăn nhúm ...

Từ đâu, bỗng nhiên lả tả rơi xuống vài chiếc lông vũ trắng xinh , êm mượt như tơ ...

Lông vũ, phảng phất mùi hoa cỏ ... Như mùi trên cổ áo hắn, đầy nhẹ nhàng tinh tế.

Gió thổi nhè nhẹ vào căn phòng, khiến lông vũ bay tứ tung...

Phía sau, cảm giác được một cỗ ấm áp lạ thường, khiến tôi giật mình mà quay lưng lại...

Ánh sáng lấp lánh chói lọi khiến tôi chói mắt, nhưng thứ ánh sáng đó lại phát ra những hơi ấm, dịu dàng bao phủ lấy tôi.

Khoảnh khắc đầy những diệu kì, trên bệ cửa sổ, cũng là một màu trắng,

nhưng lại đặc biệt kì dị khiến người ta không muốn rời mắt.

Đôi cánh to lớn phủ đầy nắng sớm, vương lại vài giọt sương đông, khiến nó càng thêm phần xinh đẹp quỷ dị...

Nhưng nhìn xem, từ trong đôi cánh lại phát ra những tia sáng nho nhỏ...

Chạm vào chắc sẽ rất ấm và êm a...

Chiếc cánh càng ngày càng to ra trên tấm lưng trắng nõn, bờ vai rộng lộ ra một ít xương đầy cứng cáp...

Mái tóc nâu đan xen những hạt nắng nhỏ, khiến chúng lại đặc biệt bộn phần a...

Và đôi cánh đột nhiên lay động...rồi vỗ nhẹ ... nhẹ ... mạnh dần...

Ánh sáng ngày càng khiến tôi lòa đi ...

Lông vũ bay tấp vào mặt...

Đôi cánh xinh đẹp vỗ nhẹ nhàng nhưng thật khỏe khoắn, dần dần mang cả

thân người cao lớn kia hòa mình vào không trung vô tần ngoài cửa sổ ....

Xa dần ...xa dần ...

Bỏ lại những chiếc lông vũ vô tri ... dần rơi xuống bất lực ...

...

A!

Thì ra, chỉ là một giấc mơ.

Vẫn là một giấc mơ kì cục như những ngày qua, nhưng sao lần này...

Tim đột nhiên nhói đau, nhịp đập đau đớn như mỗi lần đôi cánh ấy vỗ trên bầu trời xanh mượt yên bình.

Yên bình, nhưng thật ... đau quá...

Tỉnh dậy, tôi đã nằm trên giường từ lúc nào. Trên bàn tròn trong phòng

vẫn một chiếc bình hoa hồng trắng như mọi ngày...Nhưng hoa đã héo tàn

...

Tàn phai ... như lòng tin bị dối trá lu mờ ... Tàn nhẫn ...

Tr