
Yêu sinh hận
Không ngờ được, khi gặp lại Sở Mộng Hàn, lại ở trong hoàn cảnh
như thế.
Sau ba năm, cuối cùng anh ta cũng xuất hiện, chấm dứt sự kết
nối cuối cùng giữa hai chúng tôi.
Trên thế gian này nếu có bán thuốc hối hận, tôi nhất định
không nói hai lời, sẽ mua ngay một lọ về uống, đầu óc có vấn đề, mới có thể đi
cùng cái con bé Thẩm Hân Hân lúc nào cũng tung tăng ngông cuồng chạy đến Thái Mộng
Tân Đô. Lúc tan tầm chắc chắn sẽ không thể bắt được xe buýt. Thời tiết tháng bảy,
khí lạnh của điều hòa trong xe buýt đã bị khí cacbonic của những người đang da
chạm da, mặt đối mặt nuốt hết chẳng còn thừa lại tí nào.
Khi đến Thái Mộng Tân Đô, hai đứa chúng tôi cũng đã bị mồ
hôi làm ướt đầm cả người. Mới lăng quăng có nửa tiếng đồng hồ, tôi đã chịu
không nổi rồi. Sớm đã biết rằng, đến những nơi như vậy chỉ làm lãng phí thời
gian thôi.
Tính hết giảm giá, một cái áo có dây đeo cũng phải tới vài
trăm đồng. Một bộ trang phục nữ gọi là ưa nhìn một chút cũng phải vài nghìn đồng,
có thể là người tham gia vào thị trường kinh tế, chắc chắn không phải là những
người như chúng tôi rồi. Thẩm Hân Hân lại vui sướng không biết mệt mỏi, cái
dáng vẻ chỉ cần đảo qua mắt ngắm nhìn cũng thỏa cơn nghiện, khiến tôi thực sự
không nỡ phá vỡ hứng khởi của cô ấy.
Nhẫn nại, phải nhẫn nại, ai bảo tôi là bạn thân của cô ấy chứ?
Năm đó khi tôi đến thành phố lớn này, bên cạnh chỉ có một
mình Sở Mộng Hàn.
Chúng tôi cùng học chung một trường đại học ở một thành phố
nhỏ phía Nam, sau khi tốt nghiệp lại cùng rủ nhau đến thành phố nổi tiếng nhất
cả nước này. Cái năm đó, đôi thanh niên nam nữ đã lóe lên trong đôi mắt mình
ánh sáng hoa lửa rực rỡ về sự ái mộ đối với thành phố to lớn này, ánh sáng đó
còn sáng hơn cả ngàn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời. Sau này, anh ta đi rồi,
tôi đã ở lại một mình. Như thế đến nay cũng đã ba năm rồi. Nếu nói sự tuyệt
tình của người con trai, tôi đoán mình thực sự còn phải lĩnh giáo thêm, không
có công việc, trên người không có một đồng, người con trai khi kết hôn với tôi,
nói từng câu từng chữ sẽ yêu tôi đến hết cuộc đời đó, trong một đêm giữa mùa hạ
đã đạp cửa bỏ đi, để tôi một mình ở lại giữa thành phố xa lạ này. Số điện thoại
của tôi vẫn không thay đổi, ba năm rồi, anh ta lại không hề gọi điện cho tôi lấy
một lần. Sự sống chết của tôi căn bản chẳng liên quan gì đến anh ta. Cho nên giữa
chúng tôi ngoài một chút vấn vương cuối cùng, trên thực tế chỉ còn là những người
đồng hành xa lạ.
Sao đột nhiên lại nghĩ đến những chuyện này chứ? Nhìn những
đồ xa xỉ ngập mắt, tôi bất giác nhếch mép mỉm cười. Trên thực tế, tôi và Thẩm
Hân Hân là hai người có thể coi là thành phần tri thức, đặc biệt lại làm ở
phòng thiết kế, là bộ phận có tiền thưởng cao nhất trong công ty ngoại trừ
phòng kinh doanh, việc bất kỳ một nữ đồng nghiệp nào vô tình đến đây tiêu pha một
lần, chắc chắn không thành vấn đề. Chỉ có tôi và Thẩm Hân Hân là không.
Bạn trai của Thẩm Hân Hân là một người đàn ông từng trải,
sau khi tốt nghiệp đại học dường như không có việc làm, ngoài số tiền ít ỏi gia
đình phụ cấp trong giai đoạn đầu, tất cả đều dựa vào thu nhập của một mình Thẩm
Hân Hân. Không biết bao nhiêu lần, Thẩm Hân Hân cao giọng tuyên bố: “Bà cô này
nếu không chia tay với anh ta, sau này sẽ theo họ anh ta.” Nhưng trong điện thoại,
người đàn ông đó vừa cất tiếng nói anh nhớ em, thì cô ta dường như không có
chuyện gì xả ra hết, vội vàng mua cơm hộp mang về nhà.
Tôi đã kiểm chứng được một chân lý ở con người cô bạn này:
Trong mắt người tình không chỉ có Tây Thi, mà còn có cả Phạm An.
“Wow!”, Thẩm Hân Hân kinh ngạc thốt lên, nhào đến chiếc quầy
hàng hiệu với tốc độ xung kích l00m, chỉ vào dưới ánh đèn, bộ váy dài màu nước
biếc trên người ma nơ canh không kìm chế được lắc đầu than thở, “Đồng Đồng, cái
váy này đẹp quá!”
“Chị ơi, làm ơn lấy một chiếc cỡ trung, cảm ơn nhé!” Thẩm
Hân Hân không thèm để ý ánh mắt như sát thủ của tôi, quay qua đón lấy chiếc váy
trong tay cô gái bán hàng, đẩy tôi vào trong phòng thay đồ.
Không thể phủ nhận, chiếc váy đó thực sự rất đẹp, sau khi mặc
lên người, con người sớm đã qua cái tuổi mơ mộng như tôi, cũng hoảng hốt nhận
ra chính mình cũng đột nhiên biến thành nàng công chúa trong những câu chuyện cổ
tích.
“Đồng Đồng, chiếc váy này rõ ràng thiết kế là để dành cho những
người đẹp như cậu.” Giọng nói của Thẩm Hân Hân vừa cất lên, cô gái bán hàng
cũng cười mà nói theo: “Chị thật xinh đẹp, phong cách cũng rất hợp với chiếc
váy này.” Đẹp, quả nhiên là rất đẹp! Nhưng một cô gái lọ lem không thể chỉ vì một
bộ váy mà biến thành nàng công chúa. Tôi cười lịch sự, chuẩn bị cởi bộ váy ra.
Giá niêm yết ghi rất rõ ràng, 6.666 tệ. Trên thế gian này, có rất nhiều thứ,
không phải vì bạn thích, thì có thể có được, ví dụ như chiếc váy đó.
“Anh Hàn, bộ váy đó thế nào?” Tôi nhìn từ trong gương, một
bóng dáng cao cao, đang bước từng bước thanh thoát đến chỗ tôi
Ầm, đúng giây phút đó, đầu óc tôi trống rỗng. Mãi đến khi tiếng
nói dịu dàng ban nãy cất lên một lần nữa, tôi mới từ từ hồi