
nghiệm tình trường của Hứa
Tuyển, anh lập tức hiểu ra vấn đề. Anh đặc biệt có cảm giác ‘nhà có con gái trưởng
thành’, yên tâm sảng khoái. Nhưng anh cũng không hài lòng với người đàn ông hôn
em gái đến mức này. Mẹ kiếp, mới xác định quan hệ ngày đầu tiên đã chạm môi?
Khí thế mạnh mẽ thật đấy.
Vừa về đến nhà, Hứa Hủ liền đi tắm. Trong lúc tắm,
cô còn hát ngân nga, một hiện tượng hiếm thấy. Nghe tiếng hát của em gái, trong
lòng Hứa Tuyển như bị móng vuốt gãi nhẹ. Đợi cô tắm xong, ngồi ở ghế sofa sấy
tóc, Hứa Tuyển mới cất giọng từ tốn: “Tiến triển nhanh thật đấy. Lúc nào em mới
đưa cậu ta về gặp anh?”
Hứa Hủ gật đầu: “Một thời gian nữa, đợi khi em và
anh ấy có tiến triển mang tính thực chất, em sẽ dẫn về gặp anh.”
Hứa Tuyển chau mày: “Tiến triển mang tính thực chất
là gì?”
Hứa Hủ trả lời: “Tình cảm sâu sắc và ổn định hơn.”
Hứa Tuyển thở phào nhẹ nhõm, bản thân anh cũng hơi
buồn cười.
Một lúc sau, hai anh em ngồi ở ban công, ngắm thành
phố sáng đèn trong đêm đen.
“Quý Bạch.” Hứa Tuyển nói: “Người Bắc Kinh, hai mươi
tám tuổi, gia nhập đội hình cảnh thành phố Lâm bảy năm rưỡi, danh tiếng lẫy lừng,
có mối quan hệ rộng rãi trong hệ thống cảnh vụ. Anh không thể điều tra ra,
nhưng có thể đoán được thân thế của anh ta. Nói thật, một gia đình có bối cảnh
như vậy trong tương lai nhiều khả năng sẽ mang đến áp lực cho em.”
Hứa Hủ trả lời: “Bản thân anh ấy còn cho rằng gia thế
không quan trọng, tại sao em phải bận tâm?”
Hứa Tuyển cho rằng câu trả lời của Hứa Hủ theo chủ
nghĩa lý tưởng và quá trẻ con. Anh trầm ngâm trong giây lát, mở miệng hỏi: “Em
từng nói, em thích hợp với người đàn ông làm kỹ thuật có độ khó thấp. Tuy anh
chưa tiếp xúc với Quý Bạch, nhưng anh cũng có thể nhận ra anh ta không đơn giản.
Em cảm thấy em thật sự có thể điều khiển anh ta hay không?”
Hứa Hủ im lặng vài giây mới trả lời: “Trước đây, em
luôn hy vọng, tình yêu cũng giống công việc, có thể nằm trong tầm kiểm soát của
em. Nhưng sau khi thích một người, em mới phát hiện, em không muốn điều khiển
anh ấy. Anh ấy biết em đang nghĩ gì. Em có thể toàn tâm toàn ý đối xử tốt với
anh ấy, đây mới là điều quan trọng nhất.”
***
Ngày hôm sau đi làm, Quý Bạch đến văn phòng Cục trưởng
trước.
“Tôi và Hứa Hủ đã xác định quan hệ.” Anh tuyên bố thẳng:
“Tôi đến báo cáo với Cục trưởng một tiếng.”
Cục trưởng nhìn anh, từ tốn mở miệng: “Ở văn phòng
nên chú ý hình tượng.”
Quý Bạch cười: “Tất nhiên rồi, từ trước đến giờ tôi
luôn công tư phân minh. Hứa Hủ cũng vậy.”
Trước khi ra ngoài, Quý Bạch nói: “Cục trưởng hãy
báo với phó giám đốc Lưu một câu, để chị ấy vui mừng thay tôi.”
Cục trưởng cười: “Cái thằng này, đuổi cùng giết tận
quá.”
***
Hai người quả nhiên không hẹn mà cùng giả vờ như chẳng
có chuyện gì xảy ra.
Chuông báo hiệu đến giờ làm việc vang lên, Quý Bạch
trầm tĩnh đi vào phòng làm việc của anh. Còn Hứa Hủ không liếc ngang liếc dọc,
nhìn thấy anh, thần sắc và ngữ khí của cô đều bình thản: “Sếp!” Thậm chí có phần
xa cách hơn trước đó.
Đám cảnh sát hình sự đã nghe tin đồn. Nhưng chứng kiến
thái độ của hai người, bọn họ đều hết sức nghi hoặc. Lúc ăn trưa, Triệu Hàn lén
hỏi nhỏ Lão Ngô: “Bọn họ hỏng rồi phải không?”
Lão Ngô cười: “Cậu này đúng là chẳng có mắt nhìn,
thành mới như vậy.”
***
Thành phố không có vụ án lớn, đội cảnh sát hình sự
gió yên biển lặng, chớp mắt đã đến cuối tuần.
Quý Bạch biết, hai người tiến triển tương đối nhanh,
mới xác lập mối quan hệ trong một ngày, anh đã đè người ta ra hôn.
Nhưng anh là đàn ông... còn là người đàn ông nhiều
tuổi chưa có bạn gái, thể xác và tinh thần trưởng thành nhiều năm, luôn khao
khát nhiều hơn cũng là điều dễ hiểu. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa anh muốn
‘ăn’ cô ngay, như vậy chắc chắn cô sẽ không vui, thậm chí cảm thấy đường đột.
Anh cũng hy vọng, mỗi bước tiến của hai người đều vững chắc kiên cố.
Mặc dù vậy, bản năng của người đàn ông luôn thôi thúc
anh muốn gần gũi thân mật với cô, quấn quýt cô nhiều hơn một chút.
Sáng thứ bảy, Quý Bạch dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị một
số đĩa nhạc tình ca, phim ảnh, đồ ăn và rượu vang. Sau đó, anh vui vẻ gọi điện
cho Hứa Hủ: “Hôm nay em có rảnh không? Đến nhà anh đi.”
Hứa Hủ mỉm cười: “Không cần đi nhà anh, em đã chuẩn
bị xong địa điểm và nội dung cuộc hẹn ngày hôm nay.”
Quý Bạch vừa bất ngờ vừa vui mừng, cô gái nhỏ chu
đáo thật đấy.
***
Nhưng Quý Bạch không thể ngờ, địa điểm hẹn hò mà Hứa
Hủ sắp đặt lại là trường cảnh sát.
Ngắm nhìn tòa kiến trúc trang nghiêm, bóng cây cao
thẳng tắp, từng tốp sinh viên chạy đi chạy lại trước mặt, và cả khẩu hiệu gồm
sáu chữ ‘Trung thành, trách nhiệm, phấn đấu’ ở trên tường, Quý Bạch mỉm cười hỏi
Hứa Hủ: “Hoạt động tiếp theo là?”
Tham quan ký túc xá? Giáo dục ‘Bát vinh bát si’ (*)?
Hay là đi phòng lưu trữ xem hồ sơ nghi án để nâng cao kỹ năng chuyên ngành?
(*) Thuyết “Bát vinh bát si” tức “tám điều lấy làm
vinh quang, tám cái xem là sỉ nhục” là luận thuyết được Chủ tịch Hồ Cẩm Đào đưa
ra tại một buổi họp tổ trong Đại hội toàn quốc Chính Hiệp. Nội dung: Lấy yêu tổ