
gón tay
anh.
Anh bắt đầu hút thuốc như điên khi gia nhập đội cảnh
sát hình sự. Một thanh niên ngoài hai mươi tuổi, lúc đối diện với vô số xác chết,
lúc vò đầu bứt tóc khó ngủ vì các vụ án, thuốc lá chính là thứ cần thiết và
đáng quý? Sau đó hút thuốc trở thành thói quen, có việc hay không có việc đều
rút một điếu, anh không cai nổi, cũng không muốn cai.
Mạch suy nghĩ như có như không vụt qua đầu óc, Quý Bạch
nhướng mắt nhìn Hứa Hủ, anh không trả lời mà hỏi lại cô: “Sao thế, em không
thích tôi hút thuốc à?”
Hứa Hủ nhìn anh bằng ánh mắt hơi ngạc nhiên.
Trong lòng cô, Quý Bạch luôn là cấp trên, là người
thầy, là đồng nghiệp. Anh cũng là tiền bối mà cô kính trọng. Trên thực tế, Hứa
Hủ chưa bao giờ nghĩ: ‘Quý Bạch là người đàn ông hai mươi tám tuổi đẹp trai độc
thân sớm tối ở bên cạnh mình’. Mặc dù vậy, cô vẫn cảm nhận thấy câu nói của Quý
Bạch hơi lạ thường. Giống như... một người đàn ông trêu chọc một người phụ nữ?
Khi suy đoán kỳ lạ này vụt qua đầu óc Hứa Hủ, cô vô
thức nhìn thẳng vào mắt Quý Bạch, quan sát biểu cảm của anh. Tuy nhiên, Quý Bạch
là người lão luyện trầm ổn, Hứa Hủ chưa bao giờ nhìn thấu ánh mắt của anh. Lúc
này, cô cũng chỉ thấy vẻ bình thản trong đôi mắt đen láy đó.
Nhưng Hứa Hủ lập tức thả lỏng. Câu nói của Quý Bạch
chỉ có ý nghĩa về mặt chữ: Có phải cô không thích hành vi hút thuốc của anh? Thế
là cô gật đầu: “Em không thích. Tốt nhất anh đừng hút, ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Quý Bạch vừa định mở miệng, điện thoại của Hứa Hủ bỗng
đổ chuông. Người thư ký thông báo, cô và Quý Bạch có thể đi gặp Trương Sĩ Ung.
***
Theo tư liệu, Trương Sĩ Ung vốn là con trai thứ hai
của chủ tịch một doanh nghiệp nổi tiếng khác trong thành phố. Anh ta học thạc
sĩ ở châu u, hiện đang quản lý công ty con về bất động sản, là liên doanh của
hai tập đoàn. Công ty có quy mô lớn, phản ánh năng lực của anh ta. Hiện tại,
Trương Sĩ Ung coi như nắm giữ một nửa giang sơn Diệp thị.
Văn phòng của anh ta có gam màu lạnh, chỗ nào cũng
thể hiện sự mạnh mẽ và xa hoa. Trương Sĩ Ung mặc bộ comple màu đen, anh ta từ từ
quay người. Dưới ánh đèn, gương mặt anh ta ẩn hiện ý cười: “Hai vị cảnh sát, đợi
lâu rồi.”
Tuy Hứa Hủ không phải là loại người dễ dàng nhận thấy
sức hút của đàn ông, nhưng vừa gặp Trương Sĩ Ung, cô hơi ngây người. Bởi vì
dung mạo và phong thái của anh ta rất xuất chúng. Anh ta chỉ đứng yên lặng ở
đó, toàn thân cũng tỏa ra khí chất nho nhã của người đàn ông trưởng thành.
“Trương tiên sinh, làm phiền anh.” Quý Bạch mỉm cười
bắt tay Trương Sĩ Ung. Trương Sĩ Ung nhìn anh, ý cười trên khóe miệng càng sâu
hơn: “Cảnh sát Quý, nghe danh đã lâu.”
Hứa Hủ nhìn gương mặt nghiêng của Quý Bạch. Khác với
khí chất mạnh mẽ của Trương Sĩ Ung trong từng cử động, Quý Bạch trầm ổn tự
nhiên, không gây áp lực cho người khác. Xem ra, Quý Bạch khiến người khác cảm
thấy dễ chịu hơn.
Về lịch trình tối hôm xảy ra án mạng, thái độ của
anh ta ung dung bình thản: “Tối hôm đó tôi họp ở công ty đến tám giờ, gần chín
giờ về đến nhà. Tôi thật sự không thể cung cấp cho các anh bằng chứng ngoại phạm.”
Đề cập đến Diệp Tử Tịch, Trương Sĩ Ung chỉ hơi nhíu
mày: “Tôi rất tán thưởng cô ấy, đáng tiếc.”
***
Rời khỏi văn phòng Trương Sĩ Ung, Quý Bạch chỉ nhận
xét một câu: “Vô cùng kín kẽ.”
Hứa Hủ chau mày: “Nếu em là Diệp Tử Tịch, em nhất định
sẽ chọn Trương Sĩ Ung.”
Quý Bạch đang châm điếu thuốc. Nghe cô nói vậy, anh
dừng động tác, nhướng mắt nhìn cô rồi cất giọng từ tốn: “Giả thiết không thành
lập. Chúng ta về Cục Cảnh sát cùng thảo luận.”
***
Khi ánh hoàng hôn buông xuống, Quý Bạch và Hứa Hủ
quay về Cục Cảnh sát. Họ tìm một nhà hàng nhỏ gần Cục Cảnh sát, đợi Lão Ngô và
Diêu Mông.
Quý Bạch ném thực đơn cho Hứa Hủ, còn anh đi ra
phòng ngoài. Ngước nhìn bầu trời trầm tư một lúc lâu, Quý Bạch cảm thấy mạch
suy nghĩ trở nên rõ ràng, tâm trạng anh cũng nhẹ nhõm hẳn.
Khi Quý Bạch quay về phòng ăn, liền bắt gặp ánh mắt
nôn nóng của Hứa Hủ, cô chờ đợi kết luận của cuộc điều tra ngày hôm nay.
Quý Bạch ngồi xuống ghế: “Theo tình hình trước mắt,
vợ chồng chị hai và vợ chồng chị ba đều có khả năng là hung thủ. Tuy nhiên, người
tình và đồng minh của Diệp Tử Tịch càng có khả năng là Trương Sĩ Ung.”
Hứa Hủ gật đầu: “Bất kể về tính cách, năng lực hay
thực lực trong tập đoàn Diệp thị, anh ta đều là sự lựa chọn tốt nhất của Diệp Tử
Tịch. Thêm vào đó, biểu hiện của Diệp Tiếu cũng rất đáng nghi.”
Lúc này, nhân viên phục vụ mang một ít rau
trộn vào phòng. Quý Bạch cầm thực đơn, gọi một ấm trà. Hứa Hủ không
tỏ ra nhẹ nhõm như anh, cô chau mày: “Những điều chúng ta thảo luận
chỉ là khả năng tương đối, chúng ta không có bằng chứng xác thực.”
Quý Bạch cầm cốc trà, cất giọng lãnh đạm:
“Có chứng cứ, chứng cứ chính ở trên người anh ta.”
Hứa Hủ giật mình. Cô không có nhiều kinh
nghiệm, dù Quý Bạch nhắc đến chứng cứ, cô vẫn hết sức mờ mịt. Nhưng
Hứa Hủ biết Quý Bạch đã tìm ra đầu mối nên anh mới nói vậy. Mặc dù
nghi hoặc nhưng ánh mắt Hứa Hủ bộc lộ sự kinh ngạc pha lẫn thán phục.
Bên ngoài cửa sổ sắc đêm tối mờ,