
ngoan ngoãn
ngồi bên cạnh anh của Hứa Hủ, Diêu Mông ngây người.
Thần sắc Quý Bạch vẫn không thay đổi, cánh tay của
anh cũng không động đậy. Ánh mắt anh lãnh đạm lướt qua mặt Diêu Mông. Khóe miệng
Diêu Mông để lộ ý cười, cô bỏ túi xách ngồi xuống ghế.
Lúc này, Quý Bạch mới tự nhiên thu tay về. Diêu Mông
ngẩng đầu, lại một lần nữa chạm mắt Quý Bạch. 5iểu cảm của anh không một chút
xao động, trong lòng Diêu Mông dội lên nỗi n5ờ vực và mất mát. Nhưng cô không
thể nhìn thấu tâm tư Quý Bạch, nên chỉ pòn cách cụp mi.
Ba người chưa lên tiếng, Lão Ngô cúp điện thoại, sắc
mặt đầy hưng phấn: “Sếp, có hai phát hiện mới rất quan trọng.”
Thông tin mà Lão N5ô thu thập đúng là rất quan trọng.
Thứ nhất, chị hai Ngô Cẩn có chứng cứ ngoại phạm.
Theo lời khai của chị ta, hơn 23 giờ tối hôm đó, chị ta một mình ngồi ở vườn
hoa dưới nhà. Diệp gia có một người tài xế gần năm mươi tuổi, mấy ngày này vừa
vặn nghỉ phép. Hôm nay đi làm, ông ta nói với cảnh sát, buổi tối hôm xảy ra vụ
án, ông ta nhìn thấy Diệp Cẩn. Ông ta sốn5 ở nơi dành cho người giúp việc cách
ngôi biệt thự của vợ chồng chị hai không xa.
Tối nào ông ta cũng ngủ rất muộn, nên ông ta nhìn thấy
Diệp Cẩn tản bộ trong vườn hoa.
Nghe đến chứng cứ ngoại phạm đột nhiên chui ra, Quý
Bạch và Hứa Hủ đều nhíu mày.
Tin tức thứ hai mà Lão Ngô thu thập được liên quan đến
chị ba Diệp Tiếu.
Phía cảnh sát xem xét camera giám sát trên những con
đường xung quanh khu vực xảy ra án mạng và ngôi nhà lớn của Diệp gia. Hôm nay,
cuối cùng cảnh sát cũng tìm ra hình ảnh xe của Diệp Tiếu chạy qua từ một camera
quay lúc 21 giờ 47 phút tối hôm đó. Có nghĩa là, buổi tối hôm đó chị ta đã đi
ra ngoài.
Nghe Quý Bạch và Hứa Hủ phân tích vợ chồng Trương Sĩ
Ung, Lão Ngô tán thành: “Xem ra, kẻ tình nghi lớn nhất chính là vợ chồng con
gái thứ ba. Nhưng sếp này, chứng cứ mà cậu nhắc tới là thế nào vậy?”
Quý Bạch mỉm cười: “Quần áo.”
Hứa Hủ lập tức hiểu ra vấn đề: “Quần áo Trương Sĩ
Ung lấy đi từ hiện trường gây án.”
Quý Bạch sật đầu.
Lão Ngô trầm tư, Diêu Mông nghi hoặc.
Quý Bạch từ tốn giải thích: “Từ tủ quần áo lộn xộn ở
ngôi biệt thự, có thể phán đoán, sau khi Diệp Tử Tịch tắt thở, Trương Sĩ Ung đã
thu dọn hết quần áo và đồ đạc của anh ta. Lúc đó là nửa đêm, anh ta sẽ xử lý đống
đồ như thế nào?
Ném bên đường? Trương Sĩ Ung sẽ không làm vậy. Quần
áo của anh ta đều là hàng hiệu cắt may thủ công, mục tiêu quá dễ thấy. Cảnh sát
nhanh chóng lục soát toàn bộ khu vực xung quanh núi Lâm An. Vứt bỏ quần áo đồng
nghĩa với việc để lộ bản thân.
Anh ta cũng không cầm về công ty. Trong mỗi thang
máy của tòa cao ốc đều gắn camera theo dõi, cảnh sát sẽ nhanh chóng kiểm tra
băng ghi hình. Sáng sớm ngày hôm sau khi xảy ra án mạng, nếu mang theo một
thùng quần áo, anh ta sẽ gây sự phú ý của mọi người.
Mang về nhà. Mấy ngày nay luôn có cảnh sát ra ra vào
vào Diệp gia.
Hơn nữa ngay từ sáng hôm sau khi xảy ra vụ án, người
của đội chúng ta đã giám sát người nhà họ Diệp 24/24, anh ta không có cơ hội xử
lý đống đồ đó.”
Lão Ngô tiếp lời: “Vì vậy quần áo của Trương Sĩ Ung
vẫn còn ở trong tay cậu ta, có khả năng nhất chính là để ở trong cốp xe. Chỉ cần
tìm thấy đống quần áo này là có thể tìm ra manh mối vụ án.”
Bốn người cùng im lặng, Hứa Hủ hỏi: “Chúng ta có thể
xin lệnh khám xét không?”
Quý Bạch còn chưa trả lời, Lão Ngô lắc đầu: “Hiện tại,
chúng ta vẫn chưa tìm ra chứng cứ mà chỉ là suy đoán, đối phương lại là nhân vật
có tiếng trong thành phố, vì vậy khó có thể xin lệnh khám xét.”
Mọi người tưởng tìm ra điểm đột phá, ai ngờ lại rơi
vào cục diện bế tắc. Lão Ngô và hai cô gái chau mày trầm tư, chỉ có Quý Bạch mỉm
cười.
Anh vô thức rút một điếu thuốc, vừa định đưa lên miệng
liền nghe thấy tiếng gọi khẽ của Hứa Hủ: “Thầy ơi!” Quý Bạch đưa mắt về phía
cô, cô gái nhỏ đang nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trên tay anh, thần sắc nghiêm
túc.
Trong lòng Quý Bạch dâng lên cảm giác ngọt ngào và dễ
chịu.
Sau đó, anh vẫn cầm điếu thuốc, ánh mắt lộ vẻ khó xử.
Cuối cùng, anh nghiêm nghị gật đầu với Hứa Hủ, bỏ điếu thuốc xuống.
Lão Ngô ở bên cạnh cười cười: “Hứa Hủ, cô quản lý cả
việc hút thuốc của thầy cô à?”
Hứa Hủ trả lời: “Không phải quản lý, thầy quyết tâm
cai thuốc, cháu chỉ là giám sát hộ thầy mà thôi. Lão Ngô, chú có muốn cai thuốc
không?”
Chứng kiến cảnh tưởng này, nụ cười trên môi Diêu
Mông hơi cứng đờ. Cô nhanh phóng chuyển sang đề tài khác: “Sếp, không có lệnh
khám xét, chúng ta phải làm thế nào?”
Lúc này, Quý Bạch mới nhìn Diêu Mông, từ tốn trả lời:
“Khôn5 sao, tôi sẽ nghĩ cáph khác.”
***
Ăn cơm một lúc, điện thoại của Quý Bạch đổ chuông.
Nhìn số điện thoại trên màn hình, khóe miệng anh ẩn hiện ý cười, anh đứng dậy
đi ra ngoài.
Đầu kia điện thoại là Diệp Tử Kiêu, ngữ khí của anh
ta bộc lộ sự thờ ơ lạnh nhạt: “Cảnh sát Quý, vừa rồi bận họp nên tôi không nghe
điện thoại. Anh tìm tôi có việc gì?”
Quý Bạch cất giọng trầm thấp: “Về vụ án của Diệp Tử
Tịch, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ.”
Ngữ khí của Diệp Tử Kiêu trở nên nặng nề: “Anh nói
đi!”