
Quý Bạch tựa người vào bờ tường của nhà hàng, ngước
nhìn bầu trời tối đen, tinh tú trên trời sáng lấp lánh. Anh nói chậm rãi: “Tôi
tin cậu cũng nhận ra, ở ngôi biệt thự của Diệp Tử Tịch thiếu đi quần áo của người
tình. Chúng tôi suy đoán, trên đống quần áo đó lưu lại dấu vết của hiện trường
gây án. Người tình của Diệp Tử Tịch chắc vẫn chưa có cơ hội ném đống quần áo đó
đi. Đây là chứng cứ quan trọng của vụ án. Nếu có thể, hy vọng cậu giúp chúng
tôi để ý xem trong tập đoàn Diệp thị, người nào có độns thái sất thường. Chúng
tôi cũng chỉ mong người nhà cậu nhanh chóng thoát khỏi diện bị tình nghi nên mới
làm vậy.”
Diệp Tử Kiêu nghe xong, trầm mặc vài giây mới trả lời:
“Được, tôi sẽ lưu ý.”
Kết quả bữa cơm còn chưa kết thúc, khoảng nửa tiếng
sau, Quý Bạch lại một lần nữa nhận được điện thoại của Diệp Tử Kiêu, ngữ khí của
anh ta rất phẫn nộ: “Tôi đã tìm thấg quần áo và người tình bí mật, các anh mau
đến đây đi!”
***
Diệp Tử Kiêu không phải kẻ ngốc. Tug trong điện thoại,
Quý Bạch không nói nshi ngờ người nhà họ Diệp, chỉ nhắc đến tập đoàn Diệp thị,
nhưng đối tượng đầu tiên anh ta nghĩ đến, chính là người nhà pủa anh ta.
Lúc gọi điện thoại, Diệp Tử Kiêu đang ăn cơm ở ngôi
nhà lớn Diệp gia. Hôm nay cảnh sát đến công ty điều tra vụ án, Diệp Lan Viễn
yêu cầu tất cả mọi người về nhà ăn cơm. Khi mọi người tụ tập đông đủ, Diệp Lan
Viễn nói: “Từ nay về sau, các anh các chị hãy mặc niệm Tử Tịch trước mỗi bữa
cơm.”
Không ai phản đối, cũng không ai lên tiếng.
Diệp Tử Kiêu ngồi trước bàn ăn, càng nghĩ càng buồn
bực. Anh ta lạnh mặt buông bát đũa. Bất chấp sắc mặt không hài lòng của Diệp
Lan Viễn và sự khuyên can của chị ba, Diệp Tử Kiêu đứns dậy đi ra ngoài.
Bởi vì mọi người đều ở trong nhà ăn cơm nên xe ô tô
của bọn họ đỗ ở vườn hoa bên nsoài. Diệp Tử Kiêu đứng trong bóng tối, nhìn dãy
xe sang trọng. Anh ta không nghĩ ngợi nhiều, lập tức quay đầu gọi đội trưởng đội
lái xe và đội trưởn5 đội bảo vệ của Diệp gia.
“Mở hết cốp xe cho tôi.”
“Bảo người của anh chặn lại, không cho ai tiến gần.”
Đội trưởn5 lái xe và bảo vệ đều ngớ người. Thấy cả
hai bất động, Diệp Tử Kiêu cười cười: “Đi nhanh lên! Bằng không ngày mai các
anh hãy cuốn xéo khỏi nơi này. Hôm nay nghe lời tôi, tôi sẽ thưởng mỗi người
năm mươi ngàn.” Từ trước đến nay, Diệp Tử Kiêu luôn là bá vương ở trong nhà, là
con trai út yêu quý của lão gia, ai dám chống lại anh ta? Hai đội trưởng bình
thường có quan hệ khá tốt với Diệp Tử Kiêu nên miễn cưỡng nghe theo.
Từng cốp xe được mở ra, Diệp Tử Kiêu đanh mặt đi kiểm
tra. Hành động của anh ta kinh động đến những người ở trong nhà, tất cả chạy ra
ngoài. Diệp Tử Cường biến sắc mặt: “Chú tư, phú đang làm gì vậy?”
Diệp Tử Kiêu không thèm nhìn anh trai, hét lên với
đám bảo vệ: “ngăn bọn họ lại!” Bảo vệ đâu dám ra tay, cả đám đứng ngây ra ở đó.
Diệp Tử Kiêu tiếp tục mở cốp xe. Diệp Cẩn đứng im dưới mái hiên, Diệp Tiếu
khoanh tay trước ngực, nụ cười trên khóe môi vừa lạnh lùng vừa giễu cợt. Trương
Sĩ Ung hơi sa sầm mặt, xông lên phía trước: “Tử Kiêu, cậu định làm gì vậy?”
Thật ra, Diệp Tử Kiêu tưởng sẽ tìm thấy đồ trong cốp
xe của Ngô Tạ, nào ngờ cốp xe trống không. Lúc này, anh đang đứng trước chiếc
BMW X5, đội trưởng tài xế nói không có chìa khóa của chiếc xe này.
“Anh rể, anh đừng can thiệp, không có việc của anh.”
Diệp Tử Kiêu nói với Trương Sĩ Ung rồi ngẩng đầu nhìn đám người đứng trước cửa
nhà: “Xe này là của ai?”
Sắc mặt Trương Sĩ Ung tương đối khó coi: “Là xe của
tôi.”
Diệp Tử Kiêu giật mình, anh ta nhìn chằm chằm người
anh rể anh ta luôn kính nể như anh trai: “Xe của anh? Mở ra đi.”
Trương Sĩ Ung cất giọng lạnh lùng: “Tôi không thích
người khác động vào đồ của tôi.”
Diệp Tử Kiêu liếc Trương Sĩ Ung một cái, trong lòng
anh ta vụt qua một ý nghĩ mơ hồ. Anh ta quát lớn tiếng với đội trưởng bảo vệ ở
bên cạnh: “Đập ra cho tôi!”
Sau đó, cốp xe bị cạy ra. Bên trong có một va ly bằng
da rất lớn, trong va ly chứa đầy comple, áo ngủ, quần lót, giày da đàn ông. Ngoài
ra còn có cốc uống trà, bộ đồ đánh răng rửa mặt. Người ở xung quanh còn chưa
lên tiếng, Trương Sĩ Ung đã cất giọng lãnh đạm: “Rốt cuộp chú định tìm cái gì?”
Diệp Tử Kiêu lập tức túm cổ áo Trươn5 Sĩ Ung, tung một
nắm đấm trúng mặt anh ta: “Mẹ kiếp, không ngờ người đó lại là anh!”
***
Khi Quý Bạch dẫn người đến nơi, Diệp Tử Kiêu đang ngồi
trên cốp chiếc xe ô tô đó, mặt mũi anh ta sưng húp. Bên cạnh anh ta là một đám
bảo vệ, không cho ai tiến lại gần. Trương Sĩ Ung đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch,
đứng cách đó vài bước chân.
Những người khác của Diệp gia đều trầm mặc. Diệp Lan
Viễn không lộ diện.
Nhìn thấy Quý Bạch, Diệp Tử Kiêu nhảy từ trên xe ô
tô xuống: “Anh cảnh sát, tôi muốn giao vật chứng.”
Bắt gặp bộ dạng thảm hại của Diệp Tử Kiêu, Hứa Hủ
không lên tiếng. Để ý thấy sương mặt thản nhiên của Quý Bạch, cô liền hiểu ra vấn
đề. Trước đó, Quý 5ạch nói sẽ nghĩ cách tìm ra vật chứng. Thì ra anh nhờ Diệp Tử
Kiêu, anh đã sớm đoán biết Diệp Tử Kiêu sẽ làm như vậy.
***
Trương Sĩ Ung chính thức bị mời