Old school Easter eggs.
Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Nếu Ốc Sên Có Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328974

Bình chọn: 9.5.00/10/897 lượt.



bị chúng tôi tìm thấy, cũng chẳng thể chứng minh điều gì.”

Diệp Tiếu vẫn lặng thinh. Ai ngờ Quý Bạch lập tức

chuyển đề tài: “Lúc chị lấy máy di động từ tay nạn nhân, chị có bị dính vết máu

không?”

Diệp Tiếu chấn động, một nỗi kinh hãi bao trùm toàn

thân. Quý Bạch nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng bệch của chị ta, tiếp tục lên

tiếng: “Vết thương chí mạng của Diệp Tử Tịch là ở ngực, nhưng không lập tức dẫn

đến tử vong. Theo phản xạ có điều kiện, Diệp Tử Tịch nhất định dùng tay ôm ngực

để cầm máu. Sau đó, chị ta cầm điện thoại nhắn tin cầu cứu, máy di động chắc chắn

sẽ bị dính máu. Lúc chị lái xe trở về, vô lăng có bị dính máu không? Tất nhiên,

chị sẽ phát hiện ra vết máu và lau chùi sạch sẽ. Nhưng với kỹ thuật giám định của

cảnh sát, trong vòng một tiếng đồng hồ có thể phát hiện vết máu còn sót lại. Diệp

Tiếu, chị muốn đợi kết quả giám định mới chịu nói thật hay mở miệng ngay bây giờ?”

Cả người Diệp Tiếu hóa đá, sắc mặt như tro tàn.

Gương mặt xinh đẹp của chị ta trắng bệch đờ đẫn chẳng khác nào tượng đá. Trầm mặc

một lúc, chị ta giơ hai tay ôm mặt, từng giọt nước mắt rơi lã chã.

Quý Bạch không tiếp tục ép Diệp Tiếu, anh mở cửa đi

ra ngoài, cho chị ta thời gian suy nghĩ.

Lúc này, Hứa Hủ mới bừng tỉnh từ thế tấn công dễ như

trở bàn tay của Quý Bạch. Cô lập tức đứng dậy đi theo anh, bên ngoài tụ tập rất

đông người. Hóa ra mọi người đều ở phòng ngoài theo dõi từ lúc nào.

Quý Bạch cùng Lão Ngô đi về một bên bàn bạc trao đổi,

trong phòng chỉ có tiếng nấc nghẹn của Diệp Tiếu. Mọi người đều trầm mặc, không

khí có vẻ đè nén. Một lúc sau, Triệu Hàn bật ra một câu: “Sếp đúng là nhanh,

chuẩn, tàn nhẫn thật đấy.”

Mười phút sau, Diệp Tiếu đề nghị gặp Quý Bạch.

Một lần nữa đối diện với cảnh sát, sắc mặt Diệp Tiếu

vẫn rất khó coi. Nhưng cả người chị ta dường như đã bình tĩnh trở lại. Đôi mắt

không một chút sinh khí của chị ta bộc lộ một tia dứt khoát nào đó.

“Tôi nhận tội, người là do tôi giết.”

“Tôi thuê thám tử tư, điều tra ra Tử Tịch có quan hệ

bất chính với Sĩ Ung. Nếu là người phụ nữ khác, tôi có thể nhẫn nhịn, nhưng đó

là em họ của tôi. Hôm đó, tôi đến biệt thự của Tử Tịch tìm cô ta. Chúng tôi xảy

ra tranh chấp, tôi lỡ tay giết chết cô ta. Lúc đó, tôi rất hoảng sợ, nhưng chợt

nhớ tới vụ án lưỡi dao, tôi đã dùng lưỡi dao rạch vào người cô ta, sau đó xử lý

sạch sẽ hiện trường.”

“Lúc bấy giờ, cô ta còn chưa chết. Nhân lúc tôi

không để ý, cô ta đã gửi tin nhắn cho Tử Kiêu. Tôi... sau đó tôi nhắn tin cho

Sĩ Ung, tôi muốn kéo cả Sĩ Ung vào vụ này.”

***

Trời vừa sáng, đội hình cảnh lập tức cử người đến

nhà, văn phòng và xe ô tô của Diệp Tiếu để tìm kiếm chứng cứ. Đúng như nhận định

của Quý Bạch, cảnh sát sử dụng phương pháp giám định tia tử ngoại, đã tìm ra vết

máu của Diệp Tử Tịch trên vô lăng xe ô tô của Diệp Tiếu.

Việc Diệp Tiếu nhận tội phủ định suy đoán hung thủ

có hai người của Quý Bạch. Một cấp dưới hỏi Quý Bạch, liệu có cần thẩm vấn

Trương Sĩ Ung, bởi anh ta có khả năng là đồng phạm. Quý Bạch nói không cần.

Buổi chiều, Cục trưởng gọi Quý Bạch tới văn phòng,

ném bao thuốc lá ngon cho anh: “Cậu khá thật đấy, tốc độ phá án ngày càng nhanh

hơn.”

Quý Bạch cất bao thuốc vào túi áo, trả lời: “Cám ơn

Cục trưởng, nhưng vụ án vẫn chưa được phá.”

***

Tuy Quý Bạch chưa tuyên bố vụ án kết thúc, nhưng so

với mấy ngày trước sứt đầu mẻ trán, hôm nay đội hình cảnh đều tỏ ra phấn chấn

vô cùng. Khi Quý Bạch đi vào văn phòng, nhiều người nôn nóng nhìn anh. Quý Bạch

đảo mắt một vòng rồi lãnh đạm đi vào phòng làm việc của mình.

Quý Bạch vừa ngồi vào vị trí, liền thấy Hứa Hủ đi

vào phòng. Cô kéo ghế, ngồi xuống, đồng thời mở miệng: “Em muốn phát biểu ý kiến,

vụ án này vẫn chưa xong.”

Quý Bạch vống đang trầm tư. Nghe cô nói vậy, anh nhướng

mắt nhìn cô, khóe miệng mỉm cười, trong lòng rất ấm áp.

Chúng ta tâm linh tương thông như vậy, nếu không

theo đuổi được em thì thật không phải đạo.



Lại một lần nữa nhìn thấy Quý Bạch và Hứa Hủ, Diệp

Tiếu đã bớt đi vẻ căng thẳng, ánh mắt chị ta xuất hiện tia cảnh giác.

Quý Bạch đưa cho chị ta điếu thuốc, chị ta nói khẽ:

“Cám ơn.” Ngón tay kẹp điếu thuốc vẫn hơi run run.

“Lời khai trước đó quá giản lược, gy vọng chị hợp

tác, kể lại tỉ mỉ một lần cả quá trình xảy ra tối ngày hôm đó.” Quý Bạch lên tiếng.

Diệp Tiếu nhướng đôi mắt sưng húp: “Tôi chẳng có gì

để nói, những điều tôi nhớ, tôi đã khai cả rồi.”

Quý Bạch pgảng phất không nghe thấy lời từ cgối của

Diệp Tiếu, anh hỏi thẳng: “Lúc đến hiện trường, chị có nhìn thấy xe hoặc người

khác rời khỏi nơi đó?” Diệp Tiếu cụp mi: “Không có.”

“Chị làm thế nào để vào ngôi biệt thự?” Hứa Hủ hỏi.

Diệp Tiếu ngẫm nghĩ một giây, trả lời: “Diệp Tử Tịch

đã mở cửa.”

Quý Bạch nhìn chị ta, cất giọng từ tốn: “Lúc đó đã

là mười giờ đêm, ngôi biệt thự nằm trên sườn núi, xung quanh không một bóng người.

Chị là phụ nữ, lại một mình đến nhà người ta, chị không sợ Diệp Tử Tịch gây tổn

thương cho chị sao?”

Diệp Tiếu rùng mình. Câu nói của Quý Bạch khiến đầu

óc chị ta bất chợt hiện lên cảnh tượng buổ