
i tối gôm đó. Vùng núi vắng lặng, cây
cối lay động như bóng ma. Chị ta dừng xe bên lề đường, đưa mắt về phía ngôi biệt
thự sáng đèn cách đó không xa. Trái tim chị ta đau đớn tựa như rơi vào vạc dầu.
Tưởng tượng ra cảnh chồng và em họ mình vụng trộm quan hệ trong tổ ấm thuộc về
bọn họ, tưởng tượng ra cảnh người chồng có nhu cầu tình dục mãnh liệt giày vò
người phụ nữ khác dưới ân, chị ta cảm thấy tởm lợm. Nhưng nghĩ đến ông chồng
đẹp trai và tài ba của mình, yêu và hận đan xen, khiến chị ta như rơi xuống đầm
lầy, không cách nào thoát khỏi.
Chị ta mang một tâm trạng giày vò như thế nào, đi đến
cửa nhà Diệp Tử Tịch?
Lúc này, giọng nói trầm thấp của Quý Bạch phảng phất
từ một thế giới khác truyền tới: “Lúc chị đi vào ngôi biệt thự, tình hình ở bên
trong thế nào?”
Một loạt hình ảnh lại dội vào đầu óc Diệp Tiếu, chị
ta cất giọng khản đặc: “Trời rất tối, rất lạnh, tôi đi vào bên trong...” Chị ta
hít một hơi sâu mới nói tiếp: “Liền nhìn thấy Diệp Tử Tịch ngồi trên ghế sofa,
cô ta hỏi tôi đến đây làm gì...”
“Trong nhà có động tĩnh gì không?” Quý Bạch cắt
ngang lời chị ta.
Ánh mắt của anh rất sắc bén, làm Diệp Tiếu vô thức
trả lời càng dè dặt. Chị ta nhớ lại cảnh tượng lúc đó: “Tôi không để ý, trong
nhà bật điều hòa, Tử Tịch đang làm đồ ăn đêm, lò vi sóng kêu một tiếng. Sau đó
chúng tôi cãi nhau...”
“Khoảng năm sáu nhát dao... tôi không nhớ rõ, lúc đó
tôi rất sợ hãi.”
“Tôi không nhớ thời gian đến và đi chính xác, tôi
không nhìn đồng hồ. Đại khái tôi đến ngôi biệt thự vào lúc mười giờ hơn, khoảng
mười một giờ hơn rời đi.”
***
Lời khai lần này của Diệp Tiếu không hoàn hảo như
trước đó. Gặp vấn đề không thể trả lời, chị ta liền nói không nhớ, hoặc là trầm
mặc.
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Hứa gủ vỗ cánh tay Quý Bạch:
“Thầy ơi, em có một số suy nghĩ mơ hồ, chúng ta cùng thảo luận đi.”
Quý Bạch quay đầu, liền bắt gặp gương mặt nhợt nhạt
của Hứa Hủ. Hốc mắt cô lõm sâu, đồng tử vốn trong veo xuất hiện tia máu.
Anh suýt nữa quên mất, anh không ngủ bao lâu, cô
cũng không ngủ bấy lâu.
“Được thôi.” Quý Bạch nhìn Hứa Hủ: “Ngày mai thảo luận,
bây giờ em hãy về nhà ngủ một giấc.”
Hứa Hủ ngẩn người: “Nhưng em...”
“Về nhà ngay lập tức, nửa tiếng sau tôi sẽ gọi điện
thoại về nhà em kiểm tra.”
***
Hứa Hủ không phải là người cố chấp, tuy không cam
lòng nhưng cô vẫn ngoan ngoãn về nhà đi ngủ. Quý Bạch tranh thủ chợp mắt hai ba
tiếng đồng hồ ở văn phòng, sau đó anh lấy chìa khóa lái xe về núi Lâm An.
Lúc này, trời đã tối hẳn. Ngôi biệt thự nằm giữa rừng
cây rậm rạp tối như hũ nút, sắc trời u ám không một vì sao. Cảnh tượng này khiến
người khác tự dưng liên tưởng đến hôm xảy ra vụ án. Trong ngôi biệt thự rốt cuộc
có bao nhiêu người tay nhuốm máu tươi, bao nhiêu người im miệng không nói.
Đêm tối thanh lãnh khiến Quý Bạch càng trầm tĩnh và
tỉnh táo hơn. Anh bật cầu dao điện, đặt chân lên cầu thang lạnh lẽo đi vào
trong ngôi nhà.
Quý Bạcg ở phòng khách một tiếng đồng hồ, kết hợp giữa
lời khai và biểu cảm của từng người, cuối cùng bộ não của anh cũng sắp xếp lại
toàn bộ manh mối. Cục diện đã trở nên rõ ràng, điều này khiến Quý Bạch thả lỏng
tinh thần. Anh định lên tầng trên xem xét rồi quay về thành phố.
Tầng hai vô cùng tĩng mịch, tất cả vẫn giữ nguyên hiện
trạng như lúc xảy ra vụ án. Quý Bạch đang đứng trước tủ quần áo trầm tư, đột
nhiên nghe tiếng bước chân khe khẽ ở dưới nhà.
Kẻ nào xuất hiện ở hiện trường gây án?
Quý Bạch rón rén đi xuống cầu thang, thò đầu quan
sát bên dưới. Ở giây tiếp theo, một người luôn bình tĩnh trước mọi tình huống
như anh đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
Bởi vì anh thấy một bóng hình đang ngồi ngay chỗ có
thi thể của Diệp Tử Tịch, người đó hơi tựa đầu vào ghế sofa, bất động.
Sau khi bị lạc một nhịp tim, Quý Bạch lập tức nhận
ra người đó là ai. Người đó nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầT nhìn anh bằng ánh mắt
kinh ngạc: “Thầy?”
Bắt gặp vẻ mặt kỳ lạ của Quý Bạch khi anh tiến lại gần,
Hứa Hủ không thể ngờ chính cô đã khiến anh sợ hãi. Tưởng Quý Bạch tức giận khi
cô không về nhà đi ngủ, cô cất giọng thành khẩn: “Em đã ngủ bốn tiếng đồng hồ,
đủ rồi.”
Quý Bạch: “Em ngồi ở đây nghiên cứu vụ án?”
Hứa Hủ chau mày: “Phân tích người bị hại thông qua
phân tích hành vi xảy ra ở hiện trường, em muốn thử xem sao.”
Quý Bạch liếc Hứa Hủ một cái, cô bé này cũng to gan
thật đấy.
***
Quý Bạch đã có kết luận nên không cần ở lại ngôi biệt
thự. Nhưng Hứa Hủ xuất hiện ở đây, tất nhiên tình thế sẽ khác. Còn lâu mới đến
lúc trời sáng, Quý Bạch nói: “Em xem đi, tôi đợi em rồi chúng ta cùng xuống
núi.”
Hứa Hủ gật đầu, cô không tiếp tục ngồi ở chỗ có vết
phấn khoanh tròn thi thể, mà bắt đầu đi quanh phòng khách xem xét: máy điều
hòa, bàn uống trà lộn xộn... Hứa Hủ đang đứng trước lò vi sóng, đột nhiên cảm
thấy bên cạnh có hơi thở nóng hổi. Cô ngoảnh đầu, Quý Bạch không biết đứng cạnh
cô từ lúc nào, anh cũng quan sát lò vi sóng.
“Có phát hiện gì không?” Quý Bạch cất giọng trầm trầm.
Hứa Hủ đáp: “Em đang xem.”
Quý Bạch không lên tiếng. Hứa Hủ lại tiếp tục mở tủ
bếp q