
ô giết
hay không, việc chủ động khai ra sự thật chỉ có lợi cho cô mà thôi.”
Tuy nhiên, sự ngoan cố của Diệp Tiếu vượt quá dự kiến
của mọi người. Mặc dù Quý Bạch và Lão Ngô một người ‘mặt đen’, một người ‘mặt
trắng’, tung chiêu mềm mỏng và cứng rắn, nửa tiếng đồng hồ trôi qua, chị ta vẫn
câm như hến.
***
Bây giờ đã là ba giờ sáng, Diêu Mông gọi đồ ăn đêm,
mọi người tụ tập ở phòng họp lớn ăn lót dạ. Quý Bạch dặn dò, cứ để mặc Diệp Tiếu
mấy tiếng đồng hồ, mọi người nghỉ ngơi một lát. Nói xong, anh một mình đi ra
ngoài.
Sân lớn của Cục Cảnh sát trong đêm tối vô cùng tĩnh
mịch. Quý Bạch tựa người vào hành lang, rút một điếu thuốc từ túi áo. Vừa định
châm thuốc, anh liền nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng ở phía sau.
Quý Bạch quay đầu, thấy Hứa Hủ đang lặng lẽ đi tới.
Anh lên tiếng: “Chỉ một điếu thôi.”
Hứa Hủ gật đầu, đi đến bên cạnh anh. Cô cũng tựa người
vào lan can, trầm tư suy nghĩ.
Cô gái nhỏ rất tự nhiên đi theo và ở bên cạnh anh,
tâm trạng vốn nặng nề của Quý Bạch được thả lỏng trong giây lát. Trong đầu vụt
qua một ý nghĩ, anh liền ném chiếc bật lửa cho Hứa Hủ: “Tôi đã nói là giữ lời,
em hãy bảo quản cái này.”
“Vâng.”
Quý Bạch tiện thể yêu cầu: “Hãy châm giúp tôi điếu
thuốc.”
Trước đây, Hứa Hủ thường châm lửa cho Hứa Tuyển, động
tác cũng coi như thành thạo. Khi ngọn lửa bùng cháy, không đợi cô đưa về phía
anh, Quý Bạch đã ngậm điếu thuốc, cúi đầu tiến lại gần Hứa Hủ.
Hành lang tối om, yên tĩnh vô cùng, thân hình cao lớn
của Quý Bạch như cái cây thẳng tắp đứng trước mặt Hứa Hủ. Ánh lửa vàng chiếu
vào gương mặt nghiêng của anh, khiến đường nét mông lung sâu thẳm. Hứa Hủ bất
giác ngây người.
Từ trước đến nay, Hứa Hủ luôn chấm điểm dung mạo của
Quý Bạch ở trên mức trung bình. Trong mắt cô, gương mặt anh và gương mặt của người
đàn ông trung niên là Lão Ngô không có gì khác biệt.
Vào giây phút này, có lẽ do ánh sáng lúc sáng lúc tối
giao thoa, cũng có lẽ do tinh thần của cô lúc nửa đêm không mấy tỉnh táo, khi
anh cúi đầu kề sát, cô cảm thấy khuôn mặt anh tuấn tú đến mức rung động lòng
người chưa từng thấy.
Quý Bạch đứng thẳng người, hít sâu một hơi thuốc,
Sau đó, anh nhìn cô: “Em hãy đi ngủ một lúc đi.”
Hứa Hủ cúi thấp đầu, miệng nói không cần. Cô hít sâu
một hơi để bình ổn trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực. Cô niệm thầm
trong lòng: ‘Thực sắc tính dã, thực sắc tính dã.’ (*)
(*) “Thực sắc tính dã” là câu nói của Khổng Tử: Thực
(ăn uống) và Sắc (chuyện nam nữ) là bản tính của con người.
Hai người lại đứng một lúc, Quý Bạch tắt điếu thuốc:
“Đi thôi, chúng ta quay về nói chuyện với Diệp Tiếu.”
***
Phòng thẩm vấn vừa sáng vừa yên tĩnh, Diệp Tiếu
không còn duy trì tư thế ngồi cứng đờ như ban nãy, chị ta nằm bò xuống bàn, vùi
đầu vào cánh tay, nước mắt ướt một bên tay áo. Nghe tiếng động ở cửa, tim chị
ta như bị bóp nghẹt, chị ta ngẩng đầu nhìn Quý Bạch và Hứa Hủ.
Quý Bạch đanh mặt, biểu cảm vô cùng nghiêm nghị. Bởi
vì ánh sáng trong phòng hơi lạnh lẽo nên gương mặt anh tỏa ra vẻ uy nghiêm đáng
sợ. Diệp Tiếu liếc anh, trong lòng run rẩy, chị ta lập tức cúi đầu.
Hứa Hủ tuy không có kinh nghiệm thẩm vấn nghi phạm
nhưng cô đại khái có thể đoán ra, tố chất tâm lý của Diệp Tiếu tương đối yếu,
hiện tại chị ta chỉ là cố sống cố chết chống đỡ. Quý Bạch muốn gia tăng áp lực,
để công phá phòng tuyến tâm lý của Diệp Tiếu.
Tiếp theo, thủ pháp thẩm vấn của Quý Bạch ác chiến
ngoài sức tưởng tượng của Hứa Hủ.
Quý Bạch ném túi vật chứng đựng điện thoại di động của
Trương Sĩ Ung lên bàn, cất giọng lạnh lùng: “Sim điện thoại liên lạc của Diệp Tử
Tịch và Trương Sĩ Ung có cài mật mã, chị biết mật mã đó.”
Sắc mặt Diệp Tiếu vẫn vô cảm.
Quý Bạch không đợi chị ta mở miệng, nói tiếp: “Tính
cách của Trương Sĩ Ung tương đối mạnh mẽ, tình nhân của anh ta sẽ cài đặt mật
mã như thế nào? Mấy chữ số cuối điện thoại di động của anh ta? Ngày sinh của
anh ta? Một nhóm chữ số mà anh ta ưa thích?” Diệp Tiếu hơi biến sắc mặt, Quý Bạch
gật đầu: “Xem ra là nhóm chữ số anh ta ưa thích.”
Thần sắc Diệp Tiếu tái nhợt, nhưng Quý Bạch vẫn
không tha cho chị ta: “Chị nhắn tin dụ Trương Sĩ Ung đến hiện trường gây án nhằm
mục đích gì? Để anh ta nhìn thấy thi thể của tình nhân? Hay là khiến anh ta
cũng không tránh khỏi diện bị tình nghi?” Quan sát vẻ mặt Diệp Tiếu, Quý Bạch
đưa ra kết luận: “Có lẽ vì cả hai mục đích.”
Sắc mặt Diệp Tiếu ngày càng khó coi, mười đầu ngón
tay của chị ta đan chặt vào nhau. Quý Bạch nhìn chị ta chằm chằm: “Nhất thời
kích động gửi tin nhắn xong mới phát hiện máy di động là vấn đề nan giải. Phải
làm thế nào? Để ở đó? Cảnh sát sẽ điều tra ra chị có mặt ở hiện trường. Mang về
nhà? Chị lại không dám. Cuối cùng với tâm lý ăn may, chị ném nó đi. Núi Lâm An
rộng lớn như vậy, ném nó vào một góc nào đó, cảnh sát chưa chắc đã tìm ra.”
Viền mắt Diệp Tiếu đỏ hoe, chị ta ngẩng đầu nhìn Quý
Bạch: “Anh nói gì, tôi nghe không hiểu.”
Giọng nói Quý Bạch càng lạnh hơn: “Không hiểu? Tất
nhiên, chị cũng biết đường xóa sạch dấu vân tay trên điện thoại di động. Cho dù