
Bây giờ là lúc thân thể hAi người gần gũi nhất trong
mấy ngày qua, nhưng Quý Bạch không cảm thấy trong lòng ngứa ngáy như mọi bữa.
Anh ngược lại có cảm giác thanh thản dễ chịu, đến mức anh không muốn làm gì phá
vỡ giây phút này.
Mặc dù Quý Bạch gần như giơ chiếc ô về phía Hứa Hủ,
nhưng bờ vai nhỏ nhắn của cô vẫn lộ ra bên ngoài, trên đó đã dính vài giọt nước
mưa.
Bên tai là tiếng mưa dày đặc như nhịp trống, giọt nước
mưa từ sợi tóc lặng lẽ chảy xuống, phảng phất chảy vào lòng Quý Bạch. Quý Bạch
đặt tay lên vai Hứa Hủ, nhẹ nhàng ôm cô kéo sát vào người anh.
Hứa Hủ đang cúi đầu bước đi, bỗng nhiên bờ vai cô nặng
trĩu, một luồnn khí nóng quen thuộc lại bao vây người cô, khiến cô hơi sững sờ.
Đây hoàn toàn là phản ứng từ trực giác, một ý nghĩ từng
bị cô phủ nhận giống sợi lông vũ lướt qua trái tim cô.
Hứa Hủ ngoảnh đầu, liền nhìn thấy tóc Quý Bạch đã bị
ướt, mái tóc đen ngắn bết vào trán, đôi mắt thâm trầm của anh đang nhìn cô chăm
chú.
Bốn mắt chạm vào nhau. Bàn tay ôm vai Hứa Hủ của Quý
Bạch không động đậy. Ánh mắt cô sáng ngời, cho thấy rõ sự dò xét và nghiên cứu,
phảng phất muốn tìm ra đầu mối nào đó từ đáy mắt của anh.
Trầm mặc vài niây, Quý Bạch lên tiếng: “Còn ngây ra
đó làm gì? Ô nhỏ như vậy, em đi chậm cả hdi chúng ta đều bị cảm bây giờ. Đi
nhanh lên.”
“Vâng.”
Hai người tăng tốc độ.
Tuy nhiên, Hứa Hủ không thờ ơ như Quý Bạch tưởng. Đi
thêm vài bước, cô mới cảm nhận bàn tay mạnh mẽ đặt trên vai và lồng ngực ấm áp
củA anh. Toàn thân cô có một cảm giác không thoải mái khó diễn tả, tim cũng đập
nhanh hơn.
Hai người đi đến chỗ đỗ ô tô, Quý Bạch mới buông
tay: “Em mau lên xe đi.”
Ba giờ sáng, Quý Bạch đưa Hứa Hủ về nhà. Lúc rời đi,
thần sắc của anh vẫn hết sức bình thường.
Hứa Hủ lên giường, nghĩ đến ‘chứng cứ quan trọng’ mà
Quý Bạch nhắc tới, cô mơ mơ màng màng thiếp đi lúc nào không hay. Ở một giây
phút nào đó, cô bất chợt tỉnh giấc, hình ảnh hiện ra trước mắt cô đầu tiên là
gương mặt nghiêng anh tuấn cương nghị của Quý Bạch và thân hình cao lớn của
anh. Dường như hình bóng của anh đã khắc sâu trong lònn cô, không thể xóa nhòa.
Hứa Hủ cho rằnn Quý Bạch không có biểu hiện bất thường.
Tuy bề ngoài anh có vẻ nghiêm khắc nhưng trên thực tế, dnh luôn quan tâm đến cấp
dưới. Lúc đó trời mưa to, chiếc ô lại nhỏ, nếu đổi lại là Triệu Hàn hoặc Diêu
Mông, có lẽ anh cũng chăm sóc như với cô.
Suy nghĩ này khiến Hứa Hủ cảm thấy, người không bình
thường chính là bản thân cô. Rõ ràng chỉ là cái ôm xuất phát từ tình hữu nghị của
anh, sao dư vị vẫn còn đọng mãi, cứ nghĩ đến là tâm trạng cô lại xao động?
Cuối cùng, Hứa Hủ không ngủ được, cô chống cằm chùm
chăn nnồi trên giường ngẫm nghĩ, cô là người phụ nữ thể trạng khỏe mạnh, gần
đây thường xuyên chú ý đến thân thể nam tính của Quý Bạch, có khả năng do
hormone trong thời kỳ sinh lý gây ra.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Hủ đến Cục Cảnh sát. Khi
chạm mặt Quý Bạch, Hứa Hủ lại nghĩ đến vấn đề hormone nên thái độ của cô rất thản
nhiên: “Thưa thầy, em nghĩ ra chứng cứ quan trọng rồi.”
Bởi vì Quý Bạch không có ý định nhanh chóng bộc lộ
tình cảm nên anh cũng điềm nhiên như thường lệ. Anh gật đầu mỉm cười: “Tốt.”
***
Diệp Cẩn lập tức được mời đến Cục Cảnh sát.
Quý Bạch không thẩm vấn chị ta ngay, mà để chị ta ngồi
một mình trong phòng thẩm vấn.
Thời gian mỗi giây mỗi phút trôi qua, ngoài trời
ngày càng nắng gắt, phòng thẩm vấn nhỏ yên tĩnh nóng bức. Diệp Cẩn mặc bộ váy
áo công sở màu đen, thân hình gầy guộc ngồi thẳng. Chị ta hơi cúi mặt, bộ dạng
yên tĩnh chờ đợi.
Thái độ trấn tĩnh kỳ lạ của Diệp Cẩn khiến mấy người
cảnh sát vốn không nghi ngờ chị ta cũng nảy sinh sự nghi hoặc.
Triệu Hàn nói: “Hết khôn dồn đến dại, chị ta cố tình
làm ra vẻ bình tĩnh, ngược lại càng khiến người khác hoài nghi.”
Quý Bạch đưa mắt nhìn Diệp Cẩn qua lớp kính: “Không
phải, chị ta bình tĩnh là bởi vì chị ta đã sớm lường trước kết quả ngày hôm
nay.”
Mọi người đều ngây ra, đồng thời quan sát Diệp Cẩn,
tâm trạng của bọn họ lúc này thật khó hình dung.
Cuối cùng, đồng nghiệp đi đến Diệp thị tìm chứng cứ
cũng mang đến tin vui. Quý Bạch cầm báo cáo giám định, cùng Lão Ngô đi vào
phòng thẩm vấn.
Diệp Cẩn ngẩng đầu, vẻ mặt chị ta bình thản và ôn
hòa. Nhưng khi chạm phải ánh mắt sắc bén của Quý Bạch, chị ta hơi sững sờ, đáy
mắt vụt qua tia u ám.
Bên ngoài phòng thẩm vấn, một cảnh sát cảm thán:
“Người phụ nữ này thật không đơn giản.”
Sau khi hỏi một số câu cơ bản, Quý Bạch đi thẳng vào
vấn đề: “Từ bảy giờ đến mười giờ tối hôm xảy ra vụ án, chị ở đâu?”
Cùng một câu hỏi, nhưng lần này Diệp Cẩn trầm mặc.
Quý Bạch nói tiếp: “Thật ra ngay từ đầu, tôi đã nghi
ngờ, một tội phạm có thể xử lý gọn gàng hiện trường như vậy chắc cũng biết, dấu
vết lưu lại hiện trường càng ít, mức độ nguy hiểm sẽ càng thấp. Tại sao hung thủ
lại có hành động thừa thải là dùng dao rọc giấy ngụy tạo hiện trường? Trừ khi
tên tội phạm muốn che đậy dấu vết càng rõ ràng hơn.”
Diệp Cẩn lặng lẽ nhìn Quý Bạch, không lên tiếng.
“Diệp Tử Cường thích sưu tầm dao quân đội Thụy