
lao đến để khống chế Diệp Tử Cường,
ai ngờ anh ta rút trong túi một con dao Thụy Sĩ, khua loạn xạ, ép mọi người nhất
thời không thể xông lên.
“Người là do tôi giết, không liên quan đến em gái
tôi.” Một giọt lệ rơi khỏi khóe mắt anh ta: “Mẹ kiếp! Ngồi tù thì ngồi tù.”
“Anh!” Diệp Cẩn kinh hãi kêu lên.
Đúng lúc này, Diệp Tử Cường đột nhiên giơ con dao, cắm
thẳng vào ngực mình. Nhưng mũi dao còn cách ngực anh ta khoảng mười lăm xen ti
mét, bàn tay anh ta bỗng dừng lại, người anh ta tựa vào bờ tường, vẻ mặt vừa
hung dữ vừa đau khổ.
Quý Bạch vốn đứng ở cửa, anh nắm bắt chuẩn xác thời
cơ, lao đi như tên bắn, túm lấy cổ tay Diệp Tử Cường. Diệp Tử Cường giật mình,
vặn ngược cổ tay. Anh ta vốn cao to hung hãn, sức lực không nhỏ. Bàn tay Quý Bạch
như gọng kìm sắt không nhúc nhích, nhưng hành lang quá hẹp, đằng sau lại có người
nên thân thể anh không di chuyển thoải mái. Vì vậy, tay anh vẫn bị lưỡi dao cực
sắc sượt qua, máu đỏ thấm ướt tay áo sơ mi trong chốc lát.
Mọi người đều kinh hãi. Hứa Hủ nhìn gương mặt
nghiêng cương nghị đanh thép của Quý Bạch và vệt máu đỏ trên áo sơ mi của anh,
trái tim cô như một sợi dây đàn, rung lên bần bật.
Chỉ trong nháy mắt, Quý Bạch đã bẻ hai tay Diệp Tử
Cường ra sau, thân hình cao lớn của anh ta điên cuồng vùng vẫy, nhưng bị Quý Bạch
ấn vào bờ tường. Mấy người cảnh sát lập tức xông lên, chế ngự anh ta.
***
Đồng nghiệp phụ trách thu thập chứng cứ nhanh chóng
báo tin, đã phát hiện vết máu của Diệp Tử Tịch ở trên xe ô tô của Diệp Tử Cường,
hung khí khác vẫn đang tìm kiếm. Diệp Tử Cường sau khi khôi phục tâm trạng ở
trong phòng tạm giam, cũng thành khẩn nhận mọi tội lỗi của mình.
Lúc này là giờ nghỉ trưa, Quý Bạch kêu mọi người đi
ăn cơm, còn anh ngồi trong phòng làm việc, ném đống bông cầm máu vào thùng rác.
Tuy máu chảy trông đáng sợ nhưng vết thương không sâu nên anh cũng chẳng chú ý
lắm.
Lão Ngô ngồi ở phía đối diện, cười nói: “Cuối cùng
cũng coi như ‘bụi trần lắng đọng’ (*), chúng ta có thể thoải mái vài ngày rồi.”
(*) Bụi trần lắng đọng: Sự việc trải qua nhiều sóng
gió cuối cùng cũng có kết quả.
Quý Bạch mỉm cười: “Khi nào kết án, tôi sẽ bảo Cục
trưởng cho nghỉ phép ba ngày, chú có thể đưa cô nhà đi thăm con trai.” Con trai
Lão Ngô đang học đại học ở nơi khác.
Lão Ngô gật đầu: “Tốt quá, bà nhà tôi suốt ngày nói
như vậy.”
Lúc này, Triệu Hàn cầm hộp thuốc cứu thương đi vào:
“Sếp, để em xử lý vết thương cho anh.”
Vụ án đã kết thúc, tâm trạng của Quý Bạch rất tốt,
anh đưa mắt về phía Hứa Hủ đang cúi đầu bận rộn quên cả việc đi ăn cơm ở phòng
ngoài, miệng nói với Triệu Hàn: “Bản báo cáo trong tay cậu cần kíp hơn, đổi người
khác vào đây.”
Triệu Hàn gật đầu: “Vâng, em đi gọi Diêu Mông.”
Quý Bạch hơi nhíu mày, Lão Ngô ở bên cạnh mở miệng:
“Diêu Mông cũng đang bận, gọi Hứa Hủ vào đây.”
Quý Bạch nhìn Lão Ngô, Lão Ngô đồng thời nhìn anh.
Quý Bạch mỉm cười, không lên tiếng.
Lão Ngô và Triệu Hàn đều đi ra ngoài, Hứa Hủ nhanh
chóng đi vào phòng. Ánh mắt cô lập tức dừng lại ở cánh tay Quý Bạch: “Thầy, tay
thầy không sao đấy chứ?”
Quý Bạch thư thái tựa người vào thành ghế phía sau,
giơ tay ra trước mặt cô: “Em xem đi.”
Hứa Hủ cẩn thận cầm tay anh, lấy miếng bông đã nhúng
cồn, nhẹ nhàng lau vết máu xung quanh vết thương: “May mà không sao. Nhưng tốt
nhất lát nữa anh nên tiêm một mũi uốn ván.”
“Được.”
Hứa Hủ chuyên tâm xử lý vết thương. Lúc này cô mới
chú ý, bàn tay Quý Bạch không giống tay của những người đàn ông khác mà cô từng
nhìn thấy. (Tất nhiên ngoài yêu cầu của vụ án, Hứa Hủ chẳng bao giờ để ý kỹ bàn
tay đàn ông.)
Cánh tay anh lớn hơn tay cô rất nhiều, nhưng không để
lộ cơ bắp mà rắn chắc, thon dài, trông có sức mạnh. Cánh tay và mu bàn tay anh
có nước da thẫm, nhưng lòng bàn tay lại rất trắng. Điều này chứng tỏ, Quý Bạch
vốn có làn da trắng trẻo, chỉ là công việc của một người cảnh sát hình sự khiến
anh thường xuyên dầm mưa dãi nắng, nên mới biến thành màu da nâu của hiện tại.
Ngoài vết thương mới, trên mu bàn tay và cánh tay anh đều xuất hiện vết thương
mờ mờ. Do thường xuyên cầm súng, vết chai trên lòng bàn tay anh rất dày. Điều
này khiến tay của Quý Bạch thô ráp hơn tướng mạo tuấn tú của anh.
Tay anh rất tuyệt, Hứa Hủ nghĩ thầm.
Trong lúc Hứa Hủ thất thần, Quý Bạch không rời mắt
khỏi cô.
Ánh nắng buổi trưa chiếu vào, cả căn phòng sáng sủa
và yên tĩnh. Quý Bạch khoan khoái duỗi thẳng người, Hứa Hủ ngoan ngoãn đứng bên
cạnh anh. Anh càng ngắm càng thấy dung nhan của cô tinh tế và thanh tú, làn da
cô mỏng như ngọc, hơi ửng hồng. Những ngón tay trắng muốt nhỏ bé của cô cầm cổ
tay anh, mang lại cảm giác vừa mát lạnh vừa mềm mại, khiến vết thương hơi nhói
đau cũng trở nên dễ chịu.
Quý Bạch sờ điện thoại, bắt đầu điều chỉnh chế độ
quay phim.
Hứa Hủ phát hiện Quý Bạch giơ điện thoại hướng về
phía cô, lập tức lên tiếng: “Anh làm gì vậy?”
Quý Bạch nhìn gương mặt hơi chau mày của Hứa Hủ trên
màn hình, bình thản trả lời: “Tôi đang xem tin tức. Tin tức quốc tế.”
Buổi sáng sớm, bầu trời mờ tịt, không khí trong
l