
ngọn đèn
trong phòng tỏa ánh sáng vàng dịu dàng. Quý Bạch nhìn vào đôi mắt
trong veo của cô, trong đó thể hiện rõ sự ngưỡng mộ, khiến trái tim
Quý Bạch xao động. Mọi người đều nói Hứa Hủ hiền như khúc gỗ, thật ra
cô có ‘đôi mắt biết nói’, chỉ là... ít nói mà thôi.
Ý cười trên khóe miệng Quý Bạch càng sâu hơn,
anh tiếp tục tăng thêm sự ngưỡng mộ của cô: “Muộn nhất là ngày mai,
chứng cứ sẽ đến tay chúng ta. Nội trong ba ngày, vụ án chắc sẽ được
giải quyết. Cục trưởng yêu cầu phá án trong vòng một tuần, nhưng có
lẽ không lâu đến mức đó.”
Lần này, Hứa Hủ hoàn toàn sửng sốt. Cô nhìn
Quý Bạch không chớp mắt.
Quý Bạch phì cười, vỗ tay xuống cái ghế bên
cạnh anh: “Ngồi sang bên này, tôi sẽ giải thích cho em nghe.”
Hứa Hủ chỉ muốn biết ngay đáp án, cô không hề
để ý, ‘ngồi sang bên này’ có liên quan gì tới câu ‘giải thích’ của
anh. Cô lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh Quý Bạch ngồi xuống, ngẩng
đầu chờ đợi.
Quý Bạch rất tự nhiên vắt một tay ra thành ghế
sau lưng Hứa Hủ. Theo thói quen, anh dùng tay còn lại tìm bật lửa, châm
điếu thuốc, hít một hơi rồi nhả vòng khói trắng. Vừa định mở miệng,
Quý Bạch thấy Hứa Hủ dõi theo khói thuốc, nhíu mày nói: “Chẳng phải hôm nay em
nói anh đừng hút thuốc rồi hay sao?”
Quý Bạch không rời mắt khỏi cô gái nhỏ chỉ cách anh
nửa thước (*), trái tim anh rung lên một nhịp. Anh từ tốn trả lời: “Hứa Hủ, chỉ
bạn gái của tôi mới có thể quản lý tôi, học trò không được.”
(*) Một thước của Trung Quốc bằng 1/3 mét, nửa thước
bằng 15 cm.
Quý Bạch vừa dứt lời, Hứa Hủ lập tức ngoảnh đầu,
nhìn anh chằm chằm.
***
Cũng trong đêm tối yên tĩnh, ở thành phố này có người
đang tiến lên trên con đường hạnh phúc, có người mỗi giây mỗi phút đều là sự
giày vò.
Trong tòa cao ốc Diệp thị, chị ba Diệp Tiếu đang ở
văn phòng của mình trầm tư suy nghĩ.
Nhìn xuống bên dưới qua bức tường kính, bề mặt tòa
cao ốc hun hút như vực sâu. Diệp Tiếu châm một điếu thuốc, vừa định đưa lên miệng,
liền bị một cánh tay thò ra giật mất.
Diệp Tiếu vội quay đầu, bắt gặp người đàn ông với
gương mặt nửa cười nửa không. Anh ta vẫn cao lớn điển trai như thường lệ, ngũ
quan đầy sức hấp dẫn nam tính mơ hồ phản chiếu trên bức tường kính, khiến người
khác không thể kháng cự, đồng thời cũng khiếp sợ.
Trương Sĩ Ung quan sát gương mặt hoảng hốt nhưng cố
giả vờ trấn tĩnh của vợ mình. Anh ta nở nụ cười nhàn nhạt, giơ tay ném điếu thuốc
Diệp Tiếu vừa châm vào thùng rác.
Diệp Tiếu biến sắc mặt. Cuối cùng, biểu cảm của chị
ta tựa như tro tàn, chị ta nghiến răng bật ra hai từ: “Cầm thú!”
Trương Sĩ Ung thu lại ý cười. Anh ta ôm eo Diệp Tiếu,
ánh mắt vô cùng âm hiểm. Diệp Tiếu ra sức đẩy người nhưng càng bị anh ta ôm chặt
hơn. Nhìn thân hình run rẩy ở trong lòng mình, Trương Sĩ Ung đột nhiên phì cười,
anh ta cúi đầu cắn mạnh vào cổ Diệp Tiếu: “Tử Tịch không xinh đẹp bằng em, chẳng
có nhiều cổ phần bằng em, ở trên giường cũng không phóng đãng như em. Bây giờ
cô ta chết rồi, em còn điều gì không hài lòng?”
“Hứa Hủ, chỉ bạn sái của tôi mới có quyền quản tôi, học
trò không được.” Nói xong câu này, Quý Bạch thản nhiên nhìn Hứa Hủ.
Hứa Hủ cũng ngoảnh đầu nhìn anh, cô trả lời rất dứt
khoát: “Em không muốn quản anh.”
Bắt gặp đôi mắt trong sáng vô tư của Hứa Hủ, Quý Bạch
chỉ cảm thấy lồng ngực ngột ngạt vô cùng. Từ trước đến nay, Hứa Hủ luôn là n5ười
thẳng thắn. Nói như vậy tức là cô không hề có ý với anh.
Nỗi buồn bực dần lan tỏa trong lòng, Quý Bạch cầm điếu
thuốc đưa lên miệng.
Ai ngờ Hứa Hủ nói tiếp: “Thầy, là em quan tâm đến thầy.”
Sắc mặt cô rất nghiêm túc và chân thành. pó lẽ Hứa Hủ
hiếm khi chủ độns bày tỏ ý tốt với người khác, 5ương mặt nhỏ nhắn trắng ngần của
cô đỏ ửng.
Quý Bạch trầm mặc trong giây lát, khóe miệng anh nhếch
lên.
Anh tắt điếu thuốc rồi ném vào gạt tàn, ngưng mắt
nhìn Hứa Hủ: “Được, tôi nghe em.”
Hứa Hủ mỉm cười, nói tiếp: “Thật ra có rất nhiều
phương pháp giảm bớt áp lực, hút thuốc là cách không lành mạnh nhất. Em tin anh
biết điều đó, cai thuốc cũng không khó...”
Hứa Hủ nói nghiêm túc. Quý Bạch lắng nshe thanh âm
nhỏ nhẹ dịu dàng bên tai, trong lòng anh trở nên lười nhác dễ chịu.
Anh nghĩ thầm: ‘Quý Bạch ơi Quý Bạch, tâm tư của cô ấy
đơn thuần chậm hiểu vô cùng. Hôm nay cậu bị mấy pâu nói của cô ấy làm cho tâm
trạng lên lên xuống xuống, y như đứa trẻ mới vừa ra đời. Cậu phải khiến cô ấy
vô thức một lòng đi theo cậu, chứ đừng để cô ấy dắt mũi trước.’
Nghĩ đến đây, Quý Bạch bình thản mở miệng: “Em nói
có lý, nhưng tôi nghiện thuốc rất nặng, tự cai hơi khó. Em là chuyên gia, lại
có ý quan tâm đến tôi. Vậy sau này em hãy giúp tôi cai thuốc.”
Hứa Hủ gật đầu: “Được ạ. Em sẽ về tra cứu tài liệu,
rồi chúng ta lập kế hoạch...”
Hai người đang trò chuyện, cửa phòng ăn bị đẩy ra.
Lão Ngô vừa nghe điện thoại vừa gật đầu với hai người.
Sau đó, ông kéo ghế ngồi xuống.
Có người đi theo sau Lão Ngô, Quý Bạch tự nhiên thay
đổi thái độ, anh vừa định rút cánh tay đặt ở thành ghế sau lưng Hứa Hủ, Diêu
Mông bất chợt đi vào.
Bắt gặp động tác của Quý Bạch và bộ dạng