
m.
“Duyệt Tâm, anh nhớ em chết mất, thật đấy…không tin,
em xem xem…” Anh cầm lấy tay Duyệt Tâm đặt lên chỗ đang cương cứng của mình,
mặt Duyệt Tâm đỏ bừng: “Không được, bác sĩ nói trước ba tháng, không được…”
“Duyệt Tâm, xin em…” Đã lâu rồi họ không gần gũi nhau,
Cố Nam dường như không chịu đựng nổi nữa.
Duyệt Tâm đẩy anh ra, sờ tay lên bụng rồi nói: “Cố
Nam, anh đừng như thế nữa, nguy hiểm lắm”
Nhìn thấy thái độ hiền dịu của một người mẹ trên mặt Duyệt
Tâm, Cố Nam không thể không bỏ cuộc.
Anh cẩn thận vuốt ve bụng cô, bụng vẫn chưa lộ rõ. Anh
nghĩ, đưa trẻ này sẽ giống ai? Cho dù giống ai, anh cũng quyết định sẽ yêu nó
như yêu Duyệt Tâm.
Dạ dày Duyệt Tâm lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, cô lao
vào nhà vệ sinh nôn khan nhưng không nôn ra được gì.
Cố Nam ân cần rót nước lọc cho cô: “Em súc miệng đi”
Anh dịu dàng và là người đàn ông tốt, Duyệt Tâm thất
thần nghĩ.
Cố Nam vẫn vuốt ve bụng cô, lẩm bẩm nói: “Con làm khổ
mẹ con thế hả? Lúc nào con ra đời bố sẽ đánh vào mông”.
Duyệt Tâm bật cười: “Em bé còn quá nhỏ, không thể nghe
anh nói chuyện”
Thấy Duyệt Tâm cười, Cố Nam nói: “Anh chỉ dọa một tý,
không đánh thật”
Duyệt Tâm vẫn đi làm ở công ty, trên vai cô còn phải
lo cuộc sống của gia đình, nên không thể nói nghỉ việc là nghỉ việc ngay được.
Hơn nữa ngoài Viên Nhược Hồng tạm thời làm giám đốc, tất cả mọi điều khác đều
khá phù hợp với cuộc sống của cô.
Hàn Hiên hét to một cách khoa trương: “Ái chà, Duyệt
Tâm, cuối cùng chị cũng đến. Không có chị bọn em ăn không ngon”.
Thư ký Vu bĩu môi nói nhỏ với Duyệt Tâm: “Chỉ có cậu
ấy ăn không ngon, không ảnh hưởng gì đến tôi”.
Hàn Hiên cười anh ta: “Vậy ai toàn mua thừa một xuất
cơm thế?”
Thư ký Vu không nói gì, nhớ đến bánh ú mới chặn miệng
Hàn Hiên: “Không phải cậu để dành cho Duyệt Tâm bánh ú sao? Mau đi làm nóng
lại.”
Có người lấy cái này cái kia cho Duyệt Tâm xem, có
người kể cho Duyệt Tâm nghe những chuyện thú vị xảy ra lúc cô nghỉ, không khí
đầm ấm rất vui vẻ.
Duyệt Tâm rất cảm động, cô nghe họ nói chuyện, nhìn
ngắm và cười với họ.
Viên Nhược Hồng đến xem Duyệt Tâm đã đi làm chưa, thấy
văn phòng náo nhiệt khác thường, anh đứng ngoài cửa, không bước vào.
Có lẽ anh đã sai lầm khi quay về, anh không những làm
ảnh hưởng đến cuộc sống của Duyệt Tâm, suýt chút nữa anh còn làm cho cô mất
việc và những đồng nghiệp thân thiết. Nếu không phải hôm đó anh biết cô đi tìm
việc làm khắp nơi, rồi gọi cô về làm, anh đã phạm một sai lầm còn lớn hơn thế.
Công ty không có anh, mọi người sẽ không sao; nhưng
nếu không có Duyệt Tâm, mọi người sẽ nhớ và lưu luyến cô.
Duyệt Tâm, cô ấy đi đến đâu cũng rất có nhân duyên với
mọi người.
Viên Nhược Hồng đứng bên ngoài, rồi bỗng nhiên muốn
hút một điếu thuốc.
Đã rất lâu rồi anh không hút thuốc nên không có thuốc
lá trong túi. Có một nhân viên của công ty đang đi ngoài hành lang, anh xin
người đó một điếu thuốc. Anh chàng đó nhìn thấy Tổng Giám đốc vội vàng giúp anh
châm thuốc.
Anh xua tay ra hiệu không cần, rồi lấy chiếc bật lửa
zippo trong túi tự châm lửa. Mới hít một hơi anh đã bị sặc khói, anh vội vàng
dập điếu thuốc rồi bỏ đi.
Cố Nam nói muốn đón cô sau khi đi làm về, nhưng công
ty có buổi tiếp khách đột xuất, anh không thể không tham gia nên bảo cô tự đi
xe buýt về nhà.
Duyệt Tâm không tính toán những điều này: “Anh làm
việc đi, công việc đang gấp”
Dù sao buổi tối Cố Nam cũng không về nhà ăn cơm nên
Duyệt Tâm cũng không vội, cô chậm rãi bước đến trạm điện thoại gần bến xe gọi
điện cho Duyệt Thanh, hỏi thăm tình hình của cậu, và giục cậu đến Bắc Kinh sớm.
Đúng lúc bố mẹ đang ở bên Duyệt Thanh, Duyệt Tâm nhân
tiện kể chuyện mình có bầu với mẹ.
Mẹ cô nước mắt lưng tròng nói với Duyệt Tâm: “Không
được bế cháu nội thì bế cháu ngoại, giống nhau cả. Duyệt Tâm, mẹ rất vui, coi
như đã không uổng phí cả cuộc đời”
Duyệt Tâm thấy buồn, an ủi mẹ: “Sao lại không được bế
cháu nội, đợi đến khi chân của Duyệt Thanh khỏi, bảo em ấy nhanh chóng lấy vợ,
sinh cho bố mẹ một đàn cháu, bố mẹ bế không hết…”
Giọng mẹ cô nấc nghẹn, run rẩy: “Bố mẹ đợi được đến
ngày đó sao?”
Duyệt Tâm không dám trả lời, cô cũng không biết bao
giờ sẽ đến ngày đó.
Duyệt Tâm ăn bữa tối một mình, đã hơn tám giờ, Cố Nam
vẫn chưa về, cũng không gọi điện thoại bảo mấy giờ về, có vẻ như buổi tiếp đãi
hôm nay sẽ kéo dài.
Cô xem tivi một lát cảm thấy nhàm tẻ, nên đi ngủ sớm,
không nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu.
Điện thoại là của mẹ chồng gọi đến, bởi bố chồng bảo:
“Con dâu có bầu, hôm nào chúng ta sang thăm nó. Bà hỏi nó xem lúc nào thì nó có
nhà?”
Mẹ chồng gọi điện cho con trai trước, giọng của Cố Nam
bị lẫn trong mớ âm thanh ầm ĩ, hình như anh đang đi hát.
Bà nói với Cố Nam: “Mẹ và bố con muốn đi thăm các con”
Cố Nam nói: “Mẹ gọi điện trực tiếp cho Duyệt Tâm, cô
ấy ở nhà, con đang bận…”.
Bà gọi điện đến điện thoại bàn nhưng không có ai nghe.
Bà nghi ngờ Duyệt Tâm cố tình không nghe điện thoại.
Bố chồng nói: “Sao có thể thế được, chắc chắn là không
có ở nhà”
“Không phải Cố Nam đã nói là đ