
ng Thần nhìn anh ta cũng không có chút thuận mắt nào, đang suy nghĩ
xem nên ném anh ta ra khỏi đây bằng cửa sổ hay là một phát từ cửa lớn đá anh ta xuống lầu dưới. Steven nghe tiếng gọi của chị giúp việc nên tinh thần lập tức tỉnh táo lại, đứng dậy đi tới bên cạnh bọn họ nói: “Bữa
cơm gia đình mà tôi mong đợi cũng đã đến!”
Gân xanh trên trán của Tống Lương Thần đang không ngừng co quắp, hiện tại anh càng muốn biến
tên này thành một món ăn ngon để nếm thử một chút, thí dụ như làm món
canh Steven chẳng hạn.
Lúc ăn cơm, Hứa Tử Ngư ngồi bên cạnh Tống
Lương Thần, Steven thì ngồi ở đối diện, chị giúp việc hiểu ý của Tống
Lương Thần, cho nên chỉ làm mấy món ăn đơn giản mà thôi, nhìn qua nhìn
lại cũng đều là trứng sốt cà chua, đậu cô-ve xào gì gì đó. Ý của Tống
Lương Thần là, chẳng phải anh ta muốn ăn cơm gia đình sao, hôm nay sẽ để cho anh ta ăn những món ăn gia đình.
Steven rất nhiệt tình nếm
thử vài miếng, lập tức nói với Tống Lương Thần: “Mấy món này rất ngon, ở nhà tôi cũng chưa bao giờ ăn qua.” Hứa Tử Ngư phù một tiếng không nhịn
được liền bật cười, một lần nữa Tống Lương Thần ngưng nghẹn im lặng.
Bề ngoài lịch sự anh tuấn của Steven quả đúng là một lợi thế, vì tuổi tác
của anh ta cũng gần với Hứa Tử Ngư hơn, thỉnh thoảng cũng nói ra những
câu nói đang được lưu hành, nhưng đáng tiếc không biết anh ta học tiếng
Trung của ai, mà dùng từ địa phương đều hoàn toàn không đúng, thí dụ như khi nếm một miếng đậu hũ trứng, anh ta lập tức giơ ngón tay cái lên,
hướng về phía chị giúp việc mà nói: “Khen ngợi a hôn. . . . . .” Hứa Tử
Ngư ngồi tại chỗ mà cười sặc sụa.
Ăn cơm xong, đồng học Steven
còn muốn nương nhờ phòng khách chưa chịu đi, hỏi thăm tình hình học hành của Hứa Tử Ngư. Hứa Tử Ngư cân nhắc đem kịch bản mà cô suy nghĩ ra nói
với anh ta, thuận thế đem kịch bản nữ chủ trường học cùng tình hình học
tập nói ra, đây cũng là một loại phương thức mà tác giả rất thường hay
dùng, Hứa Tử Ngư cũng không cảm thấy cái gì, nhưng vừa nhìn sang Tống
Lương Thần, cô liền thấy trên đỉnh đầu đó đang có một đám mây đen rất
to, chắc là sắp tới sẽ có mưa và giông rồi đây.
Bộ ghế sa¬lon trong phòng khách của nhà Tống Lương Thần tương đối dài, Hứa Tử Ngư vừa mới ngồi xuống thì Steven liền không kịp chờ đợi mà ngồi ở
bên cạnh cô. Tống Lương Thần quan sát một chút, sau đó bước nhanh đến
ngồi ở chính giữa, đem hai người tách ra, Hứa Tử Ngư cứ thế âm thầm
cười, hôm nay Tống Lương Thần ăn dấm đến nghiện luôn nha.
Steven
đưa đầu vượt qua Tống Lương Thần để nói chuyện với Hứa Tử Ngư, lúc đầu
Hứa Tử Ngư còn dựa ghế sa-lon đáp trả câu được câu mất, sau này càng nói càng hăng say. Hiện tại Tống Lương Thần cũng nhìn không nổi nữa, gia
trưởng đưa tay lên kéo lấy cánh tay của cô mà nói: “Tiểu Ngư, chẳng phải cháu nói còn bài tập phải làm sao? Mau lên lầu mà làm đi.” Dứt lời còn
mang theo ánh mắt cảnh cáo nhìn cô: “Lát nữa chú sẽ kiểm tra bài tập của cháu đấy, nếu không làm xong xem chú xử lý cháu như thế nào đây.”
Hứa Tử Ngư đang bàn về vấn đề quan hệ của học sinh với Steven, vừa nói vừa
hoàn thiện vai phụ trong tiểu thuyết của cô, lại bị Tống Lương Thần quấy rầy cắt đứt dòng sy nghĩ, cô xoay người lại lau miệng nói: “Nói thêm
một lát nữa có được hay không? Mới vừa tìm được cảm hứng.”
“Oh,
chẳng lẽ Tống tiểu thư cũng có cảm hứng với tôi sao?” Steven nghe được
Hứa Tử Ngư nói, anh ta có chút kích động lập tức nghiêng người tiến lên, Tống Lương Thần ở một bên ngăn cản Steven, nói với anh ta: “Steven,
tiếng Trung của cậu cần phải học thêm nữa đó, ý của cô ấy là muốn thả
lỏng, không muốn đi làm bài tập, thái độ học tập như vậy tại Trung Quốc
là không thể thi lên đại học được.” Sau đó quay đầu lại nói với Hứa Tử
Ngư: “Chú nói lại một lần nữa, mau đi làm bài tập.”
Hứa Tử Ngư
phát hiện kỹ thuật diễn xuất của Tống Lương Thần thật là tốt nha, anh so với mình còn nhập vai hơn đó. Nhưng mà cũng may, nội dung lúc nãy cũng
đã nói khá nhiều, cô phải nhanh chân chạy vào thư phòng đem ý nghĩ đó
ghi lại để khỏi quên mới được. Quay đầu làm mặt quỷ với Tống Lương Thần, lại khéo léo nói: “Tạm biệt chú Thôi.” Hứa Tử Ngư sôi nổi đi lên lầu.
Ai nha, cosplay thật là một phương pháp tốt.
Steven đưa mắt nhìn
Hứa Tử Ngư, sau khi cô ấy đã rời khỏi anh ta còn đắm chìm trong tiếc
nuối vô hạn, Tống Lương Thần khó chịu tới cực điểm, miễn cưỡng mỉm cười
nhắc nhở anh ta thời gian đã không còn sớm, hiện tại có muốn anh gọi xe
đưa đến khách sạn hay không. Steven xoay người nhìn đồng hồ đeo tay một
cái, bày tỏ mình thật sự không còn nhiều thời gian.
Anh ta quan
sát biểu tình của Tống Lương Thần một chút, suy đoán có lẽ là vì mình
muốn theo đuổi cháu gái của Tống Lương Thần cho nên anh có chút không
cao hứng, vì vậy lập tức chuyển đổi đề tài. Steven bày tỏ ý tưởng muốn
đầu tư tại Trung Quốc của mình, anh ta muốn tham khảo ý kiến của Tống
Lương Thần một chút. Nếu là việc chính thì Tống Lương Thần cũng không
tiện từ chối, hai người liền đến phòng làm việc lầu một để hàn huyên.
Hứa Tử Ngư đang sắp xếp tài liêu, nghe thấy Tố