
ng Thiên Thiên ở phòng kế bên gọi mẹ, cô vội vàng đứng dậy đi qua.
Hiện tại Tống Thiên Thiên đã có thể một mình vịn giường mà đứng dậy được
rồi, sau khi nhìn thấy Hứa Tử Ngư bước vào phòng nó liền đưa bàn tay mập mạp nhỏ bé ra, rồi nói: “Mẹ, muốn đi tiểu.”
Hứa Tử Ngư vội vàng
bế cậu. Sau khi đã giải quyết xong liền đặt cậu nhóc lên trên tấm thảm
trải sàn, nhìn thời gian cũng sắp đến giờ cơm tối rồi. Hôm nay bởi vì
Steven đến làm khách nên bọn họ ăn cơm có chút sớm, Hứa Tử Ngư đoán
chừng chị giúp việc cũng đã nấu xong bữa tối của Thiên Thiên rồi, cô đưa cho Thiên thiên một món đồ chơi rồi nói: “Thiên Thiên ngoan ngoãn ở đây nhé, mẹ đi lấy bữa tối cho con nha.”
Tống Thiên Thiên vội vàng đem đồ chơi để sang một bên, hai tay mập mạp đưa ra nói: “Không ăn cơm, mẹ ôm.”
“Không thấy đói bụng sao?” Hứa Tử Ngư ngồi xếp chân trên mặt đất, ôm cậu đến
bên cạnh rồi nói: “Thiên Thiên không ăn cơm thì không thể lớn, không
trưởng thành sẽ không lấy được vợ đâu. . . . . .” Đang nói, Tống Thiên
Thiên đã đem bàn tay mập mạp nhỏ bé của mình đưa tới trước ngực cô,
ngẩng đầu tha thiết nhìn cô, đôi mắt to đen trong suốt này, cái miệng
nhỏ nhắn ai oán nhếch lên a a a, từ nhỏ đã gian manh như vậy, là học của ai vậy?
Mất hết sức của chín trâu hai hổ cô mới giải quyết xong
Tống Thiên Thiên, lúc đi ra đã hơn chín giờ, Tống Lương Thần vẫn còn trò chuyện với Steven, Hứa Tử Ngư trở lại thư phòng tiếp tục sắp xếp tài
liệu, đợi đến lúc cô làm gần hoàn thiện thì Tống Lương Thần mới đẩy cửa
bước vào.
“Bài tập làm đến đâu rồi?” Anh đi tới, từ phía sau hôn một cái lên đầu của Hứa Tử Ngư mà hỏi.
“Báo cáo thầy giáo, hôm nay làm không hết.” Hứa Tử Ngư xoay người trơ mắt
nhìn Tống Lương Thần, trong lòng cười thầm, hôm nay quả thật Tống Lương
Thần đã phối hợp rất tốt.
“Làm không xong thì phải phạt đứng.”
Hai tay của Tống Lương Thần đặt trên vai của Hứa Tử Ngư, sau đó nhìn lên phần ghi chép trên màn hình máy vi tính, giữa hô hấp truyền đến hương
vị của rượu.
“Anh uống rượu hả?”
“Ừ, có uống một chút rượu Bồ Đào với Steven.” Lúc Tống Lương Thần nói chuyện, hơi thở nhẹ nhàng
phả lên một bên mặt của cô, Hứa Tử Ngư miễn cưỡng đánh chữ, đồng thời
nói: “Thầy giáo làm như vậy, em không có cách nào viết được nha, quấy
rầy học sinh thì . . . . . .”
Thầy giáo Tống đã mở từng cái nút áo trên bộ đồng phục của cô ra.
Mặc dù Hứa Tử Ngư đang viết bộ truyện tình cảm thầy trò, nhưng trên thực tế thì cô không hề có chút kinh nghệm nào về chuyện này. Tiếp tục diễn
thôi có lẽ sẽ có kết luận, nghĩ tới đây Hứa Tử Ngư đưa tay giữ lấy quần
áo của mình, ngẩng đầu lên chớp chớp mắt nhìn Tống Lương Thần mà nói:
“Thầy giáo, thầy muốn làm gì thế?”
Cô bé thanh thuần tóc thắt hai bím trước mắt với bộ đồng phục học sinh, nút áo phía trên của bộ đồng
phục mở rộng ra, từ đó có thể dễ dàng trông thấy cảnh xuân ở bên trong.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô hơi giương lên, trong ánh mắt hoảng sợ đó còn
mang theo vẻ mong đợi (Người ta là mong đợi thầy Tống phát triển kịch
tình đó mà), anh cảm thấy có cái gì đó xông lên đầu, không nhịn được cúi người xuống hôn. Bạn học Hứa Tử Ngư cũng rất phối hợp mà nhập vai, hai
tay của cô chống đỡ lồng ngực của anh, tránh trái rồi tránh phải, đồng
thời cũng nhỏ giọng nói: “Thầy giáo, đừng làm như vậy, thầy giáo, thầy
muốn làm gì . . . . . .”
Tống Lương Thần cảm thấy ngọn lửa trong
đầu kia như bùng nổ, anh liền ôm lấy cô, đặt cô lên cái bàn đọc sách
rộng rãi ở bên kia, vừa cởi cà vạt của mình ra, mỉm cười mà nói: “Em nói xem tôi muốn làm cái gì đây?”
Hứa Tử Ngư cảm thấy dường như tình huống phát triển như vậy có chút nhanh, dù sao thầy giáo có gấp đi
chăng nữa, thì đối với lần đầu tiên thì phải nói: “Yên tâm thầy sẽ phụ
trách với em.” hoặc là: “Thầy thích em từ lâu rồi, em có thích thầy
không?” lời như vậy, nếu không nói ra thì chẳng có gì hay rồi. Sau khi
tỉnh hồn lại liền phát hiện Tống Lương Thần đã nắm lấy đôi tay của cô,
sau đó dùng cà vạt của mình mà cột lấy tay cô.
“Thầy ơi! Không
phải . . . Không phải, Lương Thần . . . . . . Em không diễn nữa. . . . . .” Hứa Tử Ngư thấy ánh mắt và nhịp tim của Tống Lương Thần có chút rối
loạn, cô biết mình đã có chút hơi quá rồi, cho nên khoan dung mà xin xỏ: “Lương Thần, ở trong phòng đọc sách không tốt lắm đâu, anh thả em ra
trước đi, chúng ta đến phòng ngủ có được hay không?”
“Thầy giáo và nữ sinh, chẳng phải đều là làm ở phòng đọc sách sao?” Tống tiên sinh cosplay thượng ẩn, giám định xong.
“Đừng mà!” Hai tay của Hứa Tử Ngư giùng giằng muốn tháo cà vạt ra, Tống Lương Thần liền giữ lấy cổ tay của cô: “Đừng làm mình bị thương.”
“Lương Thần, buông em ra đi, không lạ không biết xấu hổ . . . . . .” Hứa Tử
Ngư nịnh hót nhìn Tống Lương Thần, cố gắng trượt mình xuống cái bàn, lại bị Tống Lương Thần lao đến cố định lại trên mặt bàn. Anh một tay xẹt
qua áo, một tay kia cởi nút áo ra, nhưng bất đắc dĩ nút áo quá nhỏ không dễ cởi ra. Hai tay nắm lấy cái áo sơ mi mà xé ra hai bên, mấy cái nút
áo lúc nãy còn ngoan cố nay đểu đã mở ra hết, bộ đồng phục này Hứa Tử
Ngư m