
người đến bên một quán ăn cũng
không tệ ở gần bệnh viện để ăn trưa. Lúc cơm còn chưa được dọn lên, Hứa
Tử Ngư lấy hình ảnh siêu âm 3 chiều vừa nãy ở trong túi xách ra cho Tống Lương Thần xem: “Cậu xem đi, bác sĩ nói thêm một thời gian nữa, sau khi bảo bảo hoàn thành các mô trổ mã thì sẽ bắt đầu biết cựa quậy. Còn nữa, có thể là qua tháng sau mình có thể sẽ cảm nhận được cử động của bảo
bảo đó, rất là thần kỳ.”
Tống Lương Thần nhận lấy hình ảnh siêu
âm từ trong tay của Hứa Tử Ngư, mặc dù đó chỉ là một khối nho nhỏ, nhưng dáng vẻ chân thật như vậy, thật sự là một loại cảm xúc khó nói thành
lời. Đây là đứa con của anh, chính là đứa con của anh và cô.
Đang lúc ấy thì phía sau vang lên một giọng nói dịu dàng: “Thật là trùng hợp, Tiểu Ngư.”
Hứa Tử Ngư bất ngờ, trong nháy mắt có chút cứng lại: “Thích. . . . . . Duy
Hiên.” Hôm nay Đào Duy Hiên mặc một cái áo sơ mi trắng, phía dưới là
quần Jean màu xanh dương, nụ cười sáng lạng trên mặt cùng giọng nói đó,
trong giây phút ấy cô cảm thấy hình như Thích Uy đang đứng trước mặt của cô.
Đào Duy Hiên lơ
đễnh ngồi xuống ở bên cạnh Hứa Tử Ngư, ân cần hỏi han: “Hai ngày nay em
đi đâu vậy, không có nghe tin tức gì của em.”
“Ah, hai ngày trước em về nhà, lúc ấy có chút gấp nên không kịp nói cho anh biết.” Hứa Tử
Ngư nhìn Tống Lương Thần sau đó xoay qua nhìn Đào Duy Hiên, tình huống
này thật lúng túng. Tuy hai người đàn ông bên cạnh không ai nói lời nào, nhưng khí thế mạnh mẽ của hai người lại rất giống nhau, ánh mắt của hai người va vào nhau, tia lửa như bắn ra bốn phía vậy.
Tống Lương
Thần rót một ly trà cho Đào Duy Hiên mà nói: “Lần trước Tiểu Ngư ngã
bệnh, cũng may nhờ có bác sĩ Đào đưa đến bệnh viện, tôi còn chưa có dịp
nói cám ơn.”
“Tổng giám đốc Tống không cần khách sáo.” Đào Duy
Hiên xoay qua nhìn Hứa Tử Ngư nói chuyện với cô thật dịu dàng: “Kỳ thật
dựa vào quan hệ của tôi và Tử Ngư, thì làm những chuyện này cũng là đúng lẽ thôi.”
Hứa Tử Ngư ngồi ở chính giữa cảm thấy hai bên như đang bắn ra tia lửa vậy, rất khổ sở mà không nói ra được. Vừa may lúc này
nhân viên phục vụ bưng món giấy bạc bao gà và trái cây lên, Hứa Tử Ngư
vội vã nói: “Duy Hiên, anh có muốn cùng chúng tôi ăn không?”
Đào
Duy Hiên tươi cười nhìn cô nói: “Được thôi.” Không ngoài dự đoán, trong
giây phút đó anh nhìn thấy trên mặt của cô có một tia ấm ức. Sau đó lại
nói: “Anh cũng rất muốn dùng cơm với em lắm, nhưng đáng tiếc, bạn của
anh đang chờ ở bên kia, hai người cứ dùng cơm đi, hôm nào có cơ hội thì
anh sẽ hẹn em đi ăn.”
Hứa Tử Ngư vội vàng gật đầu một cái, đưa mắt nhìn người đàn ông mới rời đi sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Xoay đầu lại nhìn Tống Lương Thần hình như anh đang suy nghĩ cái gì đó, cô đưa tay nhéo má của anh một cái: “Cậu tức giận?”
“Ngốc quá, sao lại tức giận được chứ.” Tống Lương Thần gắp một miếng thịt gà
lên bỏ vào trong chén của cô mà nói: “Chẳng phải là cậu thích ăn món này nhất sao, cẩn thận nóng đó.” Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, rất không ưu
nhã đưa tay lột giấy bạc ra, chất mật cùng hương thơm của thịt hòa vào
nhau khiến cho cô cầm lòng không được, cô cắn một miếng, không nhịn được tấm tắc khen ngon: “Tống Lương Thần, cậu mau nếm thử đi, đây chính là
cực phẩm nhân gian đó.”
Đào Duy Hiên xoay người, đi vào một phòng riêng của quán cơm, đối diện với người đàn ông đang pha trà hỏi:
“Là bọn họ?”
“Ừh.”
“Cho nên, cậu thật quyết định?”
Đào Duy Hiên lấy ra một điếu thuốc đưa lên môi, suy nghĩ một chút lại để xuống mà nói: “Ừh, quyết định.”
“Tôi thật ra thì tôi cũng không quá hiểu rõ cách làm của cậu, dù sao cậu trở về nước cũng là vì chuyện này. . . . . .”
“Anh Lăng, anh cũng không cần thiết phải biết đâu, chuyện này thật sự rất là phức tạp.”
Người đàn ông ngồi đối diện với Đào Duy Hiên gật đầu một cái nói: “Lúc đầu
tôi cũng đã tính rời khỏi công ty rồi, nhưng hiện tại Tống Lương Thần
đến thì tôi lại muốn ở lại, xem cậu ta có phải giống như trong truyền
thuyết hay không.” Sau đó anh ta liền cười híp mắt, có lẽ trong công ty
còn có một người tương đối quan trọng, khiến cho anh ta không nỡ đi.
“Hai ngày trước tôi có nhận được một tin, có người ở nước Anh đang điều tra
về tung tích của tôi, rất là mánh khoé, nếu như không phải là tôi nhanh
trí, chỉ sợ đã bị lộ tẩy rồi.”
“Cậu cảm thấy, tay chân của Tống Lương Thần có thể vươn xa đến như vậy không?”
“Dù sao anh ta cũng đã từng đi du học ở nước ngoài, ở bên kia anh ta cũng
có quen biết rất nhiều người. Ah, không nghĩ tới anh ta còn đối với tên
tình địch này còn rất coi trọng đó.”
“Chuyện của cậu có cần thiết phải giữ bí mật như vậy không?”
“Đối với bọn họ mà nói, đương nhiên là không biết chuyện thì sẽ tốt hơn.”
“Chậc chậc, sao tôi cứ cảm giác chuyện này càng ngày càng hấp dẫn rồi đó.”
Đào Duy Hiên nhìn người đàn ông đối diện đang biểu tình hứng thú, Đào Duy
Hiên bất đắc dĩ lắc đầu. Nghĩ tới chuyện anh mới vừa trông thấy Hứa Tử
Ngư, trong lòng anh bỗng có một chút khó chịu, cô bé này, chỉ sợ đã có ý với Tống Lương Thần rồi.
Trước khi về, bác sĩ còn dặn dò rất
nhiều, Tống Lương Thần