
không?”
“Tôi còn tưởng rằng, ngài là
người không có tình cảm chứ.” Ri¬ta xuôi tay đứng ở bên cạnh anh mà nói: “Qua nhiều năm như vậy, thấy ngài ở trên thương trường tỉ mỉ vạch kế
hoạch thu mua nhiều công ty như vậy, thứ cho tôi nói thẳng, ngài cũng có thể được xưng tụng là lòng dạ độc ác. Kể từ khi vào làm trợ lý cho
ngài, hình như tôi chưa thấy ngài cười qua, còn tưởng rằng trái tim của
ngài làm bằng đá nữa đấy.”
“Vậy sao?” Tống Lương Thần tự giễu cười cười, anh nói tiếp: “Thì có lẽ là vậy . . .”
Cá tính của Rita có chút giống anh khi còn bé, lúc cô mới bắt đầu đi theo
anh cũng chịu không ít khổ cực, cũng bị mắng không biết bao nhiêu lần,
anh cũng không hiểu vì sao cô lại trở thành bộ dạng băng sơn lạnh lùng
như vậy, Tống Lương Thần cảm giác mình cũng có một phần trách nhiệm
trong đó.
Anh đưa tay vỗ vỗ vai của cô rồi nói: “Tuổi của cô cũng không nhỏ nữa, cũng không cần cả ngày nghĩ tới công việc làm gì. Công
ty đã qua gian đoạn khó khăn nhất rồi, trong thời gian này cô nên buông
lỏng một chút, thử mở lòng kết bạn đi, tôi cảm thấy Robyn cũng không tệ
đó. . . . . .”
“Tổng giám đốc Tống.” Ri¬ta vội vàng cắt lời của
anh: “Trong khoảng thời gian này, ngài thật sự thay đổi rất nhiều rồi.”
Nhìn gương mặt hoàn mỹ của anh ở trong kính, trong lòng cảm thấy thật
chua xót. Đáng tiếc người có thể thay đổi được anh, mãi mãi cũng sẽ
không phải là cô.
Hứa Tử Ngư bị điện thoại của Tiểu Bạch đánh
thức, ra khỏi phòng nghỉ lại không thấy Tống Lương Thần đâu cả. Cô xoay
người đến phòng trợ lý ở bên cạnh, liền nhìn thấy hình ảnh này ở trong
phòng. Người đàn ông cao lớn anh tuấn, người phụ nữ tao nhã xinh đẹp,
nhìn hai người rất xứng đôi giống như kim đồng ngọc nữ vậy, thật ra thì
cô nghĩ, Ngô Thiên Thiên đương nhiên là một mỹ nữ rồi, nhưng nếu so về
tướng mạo cùng phong cách của Rita như vậy thì cũng không thể tìm ra
được điểm đáng chê, so ra Ngô Thiên Thiên có chút yếu thế hơn rồi.
Giờ phút này hai người đứng ở trước bức tường bằng kính trước mặt, nhỏ
giọng bàn bạc về cái gì đó. Trong lúc hội ý cũng có mỉm cười, thỉnh
thoảng lại chau mày thảo luận, cô không có cách nào dung nhập vào thế
giới đó. Hứa Tử Ngư lẳng lặng đứng ở ngoài cửa một lúc, sau đó xoay
người rời khỏi phòng tổng giám đốc.
Hứa Tử Ngư trở lại phòng biên tập đã được phủ xanh mà làm việc, Tiểu Bạch đang cầm một quyển sách lo
lắng chờ đợi. Nhìn thấy Hứa Tử Ngư đi tới, một đống tâm sự cùng chuyện
bà tám của cô ấy rốt cuộc cũng tìm được người chia sẽ, Tiểu Bạch lôi kéo Hứa Tử Ngư đến cái ghế mây, rồi nói: “Chị Tử Ngư, vừa nãy mình đi đến
chỗ 711 mua cơm, vừa hay nhìn thấy cái này. Chị xem xem một chút đi, tại sao tổng giám đốc Tống lại có thể đẹp trai thành ra như vậy chứ, khiến
cho các đại minh tinh làm sao chịu nổi đây!”
Hứa Tử Ngư nhận lấy
cuốn tạp chí thương nghiệp kia từ trong tay của cô ấy, người đàn ông mặc bộ vest kia chính là Tống Lương Thần với gương mặt sáng sủa rất có thần đang nhìn thẳng vào ống kính, tiêu đề bên cạnh là <
Giới Thương Mại 2011 Đặc Biệt Thiết Kế, “Liệp Báo*” Tống Lương Thần Dưới Lý Luận Của Mạng.>> (Liệp Báo: là biệt danh của anh Thần đó.)
Tiểu Bạch lật ra trang có nội dung liên quan, chỉ vào chức vị giới thiệu
Tống Lương Thần mà nói: “Cậu xem, anh ấy là Ông Chủ Tài Chính Thế Giới
đó, làm sao có thể bởi vì thu mua một công ty nhỏ bé của chúng ta mà
phải chạy đến đây làm việc được chứ, mình nghĩ trong đó nhất định là có
vấn đề.”
Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, cảm thấy lúc nãy chỉ là đau
đầu thôi, hiện tại toàn thân đều cảm thấy đau luôn rồi, Tống Lương Thần
ơi Tống Lương Thần, cậu còn bao nhiêu chuyện bí mật mà mình chưa biết
đây?
“Chị Tiểu Ngư ơi, chị không sao chứ?” Tiểu Bạch nhìn Hứa Tử Ngư, nghi ngờ hỏi: “Sao mình cảm thấy môi của chị có chút sưng vậy?”
“Sao?” Hứa Tử Ngư nghe vậy liền đưa tay ra sờ sờ miệng của mình mà nói: “Có lẽ buổi trưa ăn cơm đó.”
“Ăn cái gì thế? Chị phải ăn bao nhiêu thức ăn mới có thể đem cái miệng ăn đến sưng lên như vậy chứ?”
“Tiểu Bạch, công việc của cô đã làm xong chưa?”
“Àh? Đúng rồi, sáng nay bận đi họp, đề cử của mình còn chưa có làm nữa!”
Tiểu Bạch gấp gáp vội vàng trở về chỗ ngồi của mình, Hứa Tử Ngư cũng mở
máy vi tính ra làm việc. Nhưng hiện tại trong lòng của cô đang rất rối
loạn, nhiều lần nhận được điện thoại của Tống Lương Thần cô đều cúp
luôn, một lát sau lại nhận được tin nhắn của anh: “Bận sao? Sao không
nói tiếng nào vậy?” Hứa Tử Ngư đọc tin nhắn của anh trong lòng cô tự
dưng cảm thấy phiền não, muốn tắt nguồn điện thoại di động, nhưng lại sợ lát nữa anh xuống đây tìm người, nên không thể làm gì khác hơn là hồi
âm tin nhắn: “Có chút bận, tan ca rồi nói.”
Gần đến giờ tan ca,
đề cử trong tay còn chưa làm xong, rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà
lên Thiên Độ tìm kiếm nhân vật có tên là Ông Chủ Tài Chính Thế Giới. Cô
vốn dĩ đã chuẩn bị tư tưởng từ trước rồi, nhưng không ngờ khi nhìn thấy
trang giới thiệu, cô vẫn không tránh khỏi mà thấy kinh sợ.
Tống
Lương Thần là học ở Havard học ngành thương mại, khi còn là học sinh,
a