
h
đen của cậu nha!”
“Ah, quên, quên mất!” Hứa Tử Ngư vỗ đầu một
cái, mấy ngày qua cô ở chung một chỗ với anh, danh sách đen này cũng đem quên luôn rồi, vội vàng cầm điện thoại di động lên sau đó xóa đi.
“Hứa Tử Ngư ơi Hứa Tử Ngư, trái tím của cậu thật là ngoan độc nha.” Tống
Lương Thần nhìn cô: “Nếu như không phải là mình biết rõ chuyện cậu mang
thai, thì có phải cậu tính cứ như vậy mà không liên lạc với mình nữa
không?”
“Không có nha, thật ra thì lúc ấy mình cũng chưa nghĩ ra
mình sẽ nói với cậu như thế nào, khi đó vừa nhìn số điện thoại của cậu
gọi đến lòng của mình liền loạn cả lên.” Hứa Tử Ngư để điện thoại xuống, vội vàng nói: “Đói quá đi, chắc em bé cũng đã đói bụng rồi, mau ăn cơm
đi!” Dứt lời liền bắt đầu gắp thức ăn vào chén, rất tự nhiên mà ăn.
Tống Lương Thần bất đắc dĩ nhìn cô vừa ăn vừa thỉnh thoảng nhìn mình, cho
nên anh cũng không thể giận nổi, cũng đành bưng cơm lên ăn.
Hứa
Tử Ngư đang ăn nghĩ đến chuyện sáng nay đi họp, không nhịn được thở dài
nói: “Chuyện phúc lợi mà cậu gi¬ao cho Chu Minh Vĩ phụ trách thật là thú vị.”
“Hả?” Tống Lương Thần thấy mặt của cô hào hứng bừng bừng, trong lòng không khỏi có chút lo âu: “Thú vị?”
“Đúng vậy.” Hứa Tử Ngư nhớ lại bộ dạng của ông ấy lúc sáng họp liền không
nhịn được mà cười sặc sụa: “Ông ấy giống như Đường Tăng vậy, lẩm bẩm lẩm bẩm, một câu nói mà nói mấy lần.” Vào giờ phút này Chu Minh Vĩ cũng
đang ở bên ngoài dùng cơm mà không ngừng nhảy mũi, trưa hôm nay ông may
mắn cùng Tống Lương Thần, hai nhân vật cũng trở thành đề tài mà mấy bà
mấy cô trong ngành lôi ra để bàn tán.
Tống Lương Thần nghe cô nói như vậy, lập tức nghĩ đến chuyện sáng nay anh sắp xếp nhiệm vụ cho Chu
Minh Vĩ cho nên anh cũng không biết trả lời như thế nào, liền cười nói:
“Minh Vĩ cái gì cũng tốt, nhưng chính là nhìn thấy nhiều phụ nữa quá cho nên nhất thời lúng túng không biết nói thế nào, hôm nay mình đặc biệt
cho ông ta rèn luyện một chút.”
(diepdiep: he he anh này xạo quá, chứ không phải anh kêu Minh Vĩ ráng câu giờ để anh Thần nhà ta có thời
gian biến phòng làm việc thành vườn cây sao.)
“Ah, thì ra là như
vậy.” Hứa Tử Ngư gian xảo cười nhìn Tống Lương Thần: “Mình còn tưởng
rằng tổng giám đốc Tống lo lắng mình tiếp xúc với nhiều tia bức xạ, cho
nên còn đặc biệt sắp xếp để ông ta câu giờ chứ.”
“Nào có.” Tống
Lương Thần gắp cho Hứa Tử Ngư một miếng cá: “Ăn nhiều cá một chút, đừng
chỉ ăn trứng gà không thôi.” Sau đó anh cuối đầu ăn, bên tai của anh ửng lên một mảng hồng hồng. Rất hiếm khi Hứa Tử Ngư thấy được dáng vẻ xấu
hổ của anh, cô mím môi lén cười.
Ăn cơm xong, Hứa Tử Ngư giúp
Tống Lương Thần dọn dẹp một chút, sau đó cô muốn trở về phòng làm việc ở lầu dưới. Tống Lương Thần kéo tay cô lại: “Chờ chút đã, mình có việc
muốn thương lượng với cậu.”
“Chuyện gì thế?” Hứa Tử Ngư xếp chân bằng ngồi trên ghế sô-pha mềm mại, uống ly nước ép trái cây mà Tống Lương Thần đưa tới.
“Cậu có muốn đến phòng tổng giám đốc làm việc không?”
“Làm việc tại phòng tổng giám đốc?” Hứa Tử Ngư nhìn Tống Lương Thần một
chút, xác định mình không có nghe nhầm, cô nói: “Mình thấy làm biên tập
là rất tốt rồi, tại sao phải chuyển đến phòng tổng giám đốc làm chứ?”
“Hiện tại cậu làm biên tập ở đó, lượng công việc mình không nắm giữ được,
ngoài ra nếu cậu đến tầng 12 làm việc, thì cho dù là đi làm hay đi ăn
cơm, thì cũng sẽ dễ dàng hơn.”
“Nhưng hiện tại công việc này mình thấy rất vui vẻ, công việc của tổng giám đốc mình chưa làm qua, cũng
chẳng có gì là hứng thú cả.”
Tống Lương Thần gật đầu một cái nói: “Nếu đã nói như vậy, cậu cũng đã có suy tính, vậy mình cũng không muốn
ép buộc nữa, nhưng cậu cũng không cần vì công việc mà ảnh hưởng đến thân thể nha.”
Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, sau đó lại có chút kinh
ngạc mà nhìn anh, rồi nói: “Mình còn tưởng rằng cậu sẽ tiếp tục thuyết
phục mình nữa đó.”
“Về chuyện công việc và sự nghiệp, nếu như cậu đã có mục tiêu và ý tưởng, thì mình cũng không muốn vì phán đoán của
mình mà sẽ ảnh hưởng đến cậu.”
Hứa Tử Ngư nghe những lời này, trong lòng cũng cảm thấy rất ấm áp: “Lương Thần, cám ơn cậu.”
“Ngốc quá.” Tống Lương Thần ngồi ở bên cạnh, nhẹ nhàng vòng tay qua vai cô,
kéo cô vào ngực mình: “Giữa chúng ta cần gì nói cám ơn với không cám ơn
chứ.”
“Kỳ lạ.” Hứa Tử Ngư dựa vào vai của anh rồi thì thầm:
“Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, mình chưa bao giờ biết cậu là một người như vậy.”
“Vậy cậu nghĩ mình là người như thế nào?”
“Chính là một người không có chút tình cảm, rất nghiêm túc, một người đàn ông
không dịu dàng chút nào!” Hứa Tử Ngư nói xong, đầu của cô liền bị gõ một cái.
“Mình hư như vậy sao?”
“Dám đánh lén mình!” Hứa Tử
Ngư lấy cánh tay ở sau ót của cô ra: “Cậu vốn dĩ chính là như vậy nha,
vẫn luôn là mặt nghiêm, từ lúc học cấp ba, cậu lúc nào cũng cằn nhằn
mình.”
“Đó là bởi vì cậu thường xuyên bất cẩn, không tự bảo vệ được mình, luôn quá sơ sót, mình trông thấy cũng không yên tâm.”
“Với lại, cậu giống như thầy giáo vậy.” Cô chu mỏ nhìn Tống Lương Thần, anh
từ thanh niên đẹp trai trẻ tuổi, phát tri