
i Bắc Kinh, chỉ có những người trẻ tuổi dũng cảm mới
dám làm việc này, những đồng tiền ấy đã như nước chảy, chẳng để lại dấu vết gì,
thế mà vẫn chưa tìm được việc làm. Có nhà mà không thể về, còn cả tình yêu nữa,
không biết có thể tin cậy được hay không? Mỗi một ngày trôi qua tưởng chừng như
rất bình yên, nhưng thực ra thì đã nóng như lửa đốt. Có chân có tay mà lại
không có cơ hội, liệu ai hiểu được vị đắng của khó khăn mà cô đang trải qua
không?
Khóc cho ai xem bây giờ? Chửi cho ai nghe bây giờ? Đây là con đường mình tự
chọn, bây giờ trách ai đây?
Mọi người cũng đều như vậy, vì thế mỗi ngày từ khi thức dậy cô đều cảm thấy
trong lòng trống trải đến vô cùng, cô ngồi dậy như lên cơn điên, vớ lấy cuốn
nhật ký viết hết trang này đến trang khác.
Bắc Kinh thật là đẹp, mùa đông thường không có tuyết rơi. Nhưng Bắc Kinh cũng
thật lạnh, lạnh đến mức mà trái tim cũng dần trở nên băng giá.
Cố Phán Phán đã ngà ngà say, cô cầm chai bia ném mạnh xuống bàn, đưa ngón tay
trỏ chỉ lên bầu trời sao và nói: “Tôi cuộc là, năm năm sau nhất định tôi sẽ trở
thành nữ diễn viên chính, và còn là một nữ diễn viên chính của điện ảnh nữa
kia!”
Mấy người ngồi cùng bàn đều cười theo động tác chỉ trời thề của cô, có người
còn điệu bộ rằng: chuyện đó chẳng có gì. Thế là Phương Nhược Nhã cũng kiên
quyết đứng dậy, với một chai rượu ở trong quầy, giơ tay lên trời nói: “Tôi thề
năm năm sau tôi nhất định sẽ trở thành người giàu có, sẽ ở trong ngôi biệt thự
có bể bơi, đi xe hơi, tôi sẽ phải làm cho mọi người thấy những thằng đàn ông đã
bỏ tôi là vì họ không có mắt.” Nói xong thì choang một tiếng, cái chai lăn trên
mặt đất.
Đã quá nửa đêm rồi mà Lương Duyệt vẫn không sao ngủ được, đôi mắt cô căng nhức,
vì cô không say nên cô không thể nào cũng điên rồ như bọn họ, nhưng vì bị hai
người khác kéo đứng dậy, cô chỉ còn cách chỉ về phía những toà nhà mờ mờ ở phía
xa – nghe nói mỗi một mét vuông ở những khu biệt thự nơi ấy bằng cả một năm
tiền lương của chị Tề, cô vừa khóc vừa cười nói rằng : “ Tôi thề, năm năm sau
tôi sẽ mua một căn biệt thự đắt nhất, những căn dưới 200m tôi sẽ không thèm
xem.”
Tiếp theo là đến lượt chị Tề, buổi tối hôm nay chị rất ít nói, đôi mắt bị đánh
vẫn còn sưng, quanh miệng có rất nhiều những vết bầm tím. Chị cúi đầu vuốt ve
khuôn mặt bé xíu của đứa con gái, khẽ nói: “Tôi chỉ mong sao được sống cùng với
Hinh Hinh, được nhìn thấy nó lớn lên yên ổn.”
Hai người đập vỡ chai, tự nhiên ngẩn người ra khi nghe những lời ấy của chị Tề,
một hồi lâu sau nước mắt rơi chan chứa.
Phương Nhược Nhã húng hắng nghẹn ngào: “Vu Đình Đình, đến lượt cậu rồi đấy.”
Vu Đình Đình cúi đầu lẩm bẩm mà không dám ngẩng đầu lên.
“Đừng tưởng là bọn mình không biết, người ném chiếc dép đầu tiên chính là cậu,
cậu đã dám khiêu chiến, còn có gì mà không thể nói được?” Phương Nhược Nhã cầm
tay của cô giơ lên cao, nháy mắt với cô.
“Tôi, tôi hy vọng là có thể ra nước ngoài, dù là rửa bát lau mâm cũng được, tôi
muốn kiếm nhiều tiền để gửi về cho em trai tôi vào đại học.” Cánh tay bị Phương
Nhược Nhã nắm và giơ lên cao của cô từ từ buông xuống, đến cả đầu ngón tay cũng
mềm nhũn bất lực.
Vợ chồng chủ quán thấy cảnh tượng ấy cũng chỉ biết mỉm cười, rồi sau đó cũng
trọ troẹ bằng mấy câu tiếng phổ thông : “ Tôi cũng muốn nói một câu, tôi hy
vọng năm năm sau thì con trai tôi sẽ thi được vào đại học, còn tôi sẽ mở được
một nhà hàng lớn ở bên kia. Đến lúc ấy tôi sẽ mời mọi người đến ăn cơm.”
Ánh đèn đường vẫn toả sáng như vậy, ánh sáng bàng bạc in hình mấy bóng người
buồn bã xung quanh chiếc bàn, họ người thì ưu uất, người thì phẫn nộ, người thì
tràn đầy hy vọng, họ đã dùng tất cả số tiền chắt bóp dành dụm trong bao nhiêu
ngày ra chỉ để mua lấy một khoảng thời gian xả hết stress như vậy, đòng thời
dốc hết gan ruột của mình ra mặc cho thời gian kiểm nghiệm.
Năm 2000, câu chuyện của năm cô gái lưu manh đã kết thúc trong bữa tiệc đầy vị
cay đắng, bây giờ khi nhớ lại tuy nó không được đẹp đẽ, nhưng lúc ấy người nào
cũng đều mang hy vọng của riêng mình.
Với những người lưu lạc ở Bắc Kinh, nếu không có sự nâng đỡ của hy vọng thì sẽ
bị nhấn chìm.
Khi Lương Duyệt đến Bạch Kim Cung thì trời đã tối,
những ngôi sao nhấp nhánh bên ngoài cửa sổ xe cùng sự tĩnh lặng và u buồn.
Ở phía này có vẻ rất vắng, người qua lại thưa thớt, bỏ một khoản tiền lớn để
mua sự yên tĩnh cũng thật đáng, mỗi một hơi thở cũng thật đắt giá. Năm trước,
Lương Duyệt chỉ biết, Bạch Kim Cung vẫn là quảng cáo cho những người lắm tiền,
Hàn Ly đã từng rất say mê với những bể tắm màu vàng của các toà biệt thự mang
phong cách kiến trúc Châu Âu ở đây, anh ta nói, sẽ mua cho người con gái trong
lòng mình một ngôi như vậy. Đáng tiếc là, nhà chưa mua xong thì Phương Nhược
Nhã, người vốn dĩ sẽ đặt chân vào nơi đó lại đã được thay bằng Cố Phán Phán.
Xe tiến vào Bạch Kim Cung, sau khi làm thủ tục ở chỗ bảo vệ, rẽ sang bên phải,
trước khu biệt thự men theo dòng sông, từ nơi xa đã nhìn thấy một chiếc ZA sang
trọng, màu bạc của chiếc xe hình thuôn dài, dù